Tranh Chấp Sao...
2024-08-07 21:10:26
Vừa nghe thấy chuyển tiền, trong lòng Lâm Giảo Lan không thoải mái, bảo ba đừng cúp máy vội.
"Ba, con cũng muốn nói mấy lời với em."
Cô ta nhận lấy điện thoại, nghiêm trang dạy dỗ:
"Lâm Mỹ Khê, em phải nỗ lực làm việc kiếm công điểm, đừng có suốt ngày đòi ba gửi tiền.
Giờ đang là mùa hái bông, em đã hái đủ chưa? Giờ này đã nghỉ làm rồi là sao?"
"Gì chứ, hôm nay em hái đủ ba mươi cân bông rồi."
Hái đủ rồi ư?
Lâm Giảo Lan không tin.
Dựa vào tốc độ của Lâm Mỹ Khê, không có khả năng giờ này đã hái xong rồi.
Lâm Giảo Lan lập tức hiểu ra: "Cố Xuyên Bách giúp em à?"
"Đúng thế, nhưng anh ấy chỉ giúp nửa giờ thôi."
Quả nhiên Cố Xuyên Bách cũng không giúp Lâm Mỹ Khê, chỉ làm có nửa tiếng đã thôi.
Lâm Giảo Lan thầm đắc chí trong lòng.
Mà nhớ tới hai đối thủ một mất một còn ở khu nhà thanh niên trí thức kia, một Thẩm Hiếu Trân, một Ngu Tâm Nhụy, cô ta bèn vờ quan tâm hỏi:
"Giờ đang mùa hái bông, em người yếu ớt như thế, chắc là ngày nào cũng mệt mỏi đau lưng không ngủ được nhỉ?
Có chung sống hòa bình với các thanh niên trí thức khác không? Em là người tính tình kiêu căng, xuống nông thôn thì phải tém bớt lại, bọn họ không phải chị em mà nhường nhịn em đâu."
Ông Lâm vốn định xuống bếp, nhưng nghe con gái lớn hỏi câu này, trong lòng lại lo lắng, bèn quay trở lại bên cạnh máy điện thoại muốn nghe.
Lân Giảo Lan bèn mở luôn loa ngoài:
"Ba cũng ở đây này, em mau nói với ba đi."
Lâm Mỹ Khê thầm nghĩ, chị sống lại nhưng không biết tốt với ba hơn chút.
Không nói những thứ khác, ba đối xử với hai chị em cũng không tệ, hai chị em kèn cựa thì thôi, ai lại bày ra trước mặt ba như thế.
Cô bèn vui mừng nói với ống nghe:
"Đúng là có hơi mệt thật, nhưng ba cho em mang theo không ít tiền, em có thể bù đắp về đồ ăn được rồi."
Đúng là mệt thật, nhưng chính cô nấu nướng, bốn người ăn chung, đồ ăn cũng không tệ.
Ông Lâm vội nói: "Vậy để ba gửi thêm tiền cho con."
Nghe ba nói muốn gửi thêm tiền, Lâm Giảo Lan cảm thấy không mấy vui vẻ.
Nhưng nghĩ tới sau này Lâm Mỹ Khê và Cố Xuyên Bách bộc phát mâu thuẫn không thể nghịch chuyển đầu tiền, trong lòng cô ta lại đắc chí.
Lão già họ Cố với con quỷ đòi nợ chưa bao giờ nói câu nào kia không dễ hầu hạ, không còn được Cố Xuyên Bách hỗ trợ nữa, cuộc sống của Lâm Mỹ Khê sẽ càng lúc càng khó khăn mà thôi.
Đời trước, trong ngày nghỉ đầu tiên, cô ta và thanh niên trí thức cùng nhau lên núi nhặt củi, vô tình thấy bóng dáng Cố Xuyên Bách.
Cô ta lén lút đi theo, mới phát hiện anh đào bẫy bắt được một con lợn rừng, định mổ ra rồi mang lên thị trấn, làm kẻ đầu cơ trục lợi.
"Ba, con cũng muốn nói mấy lời với em."
Cô ta nhận lấy điện thoại, nghiêm trang dạy dỗ:
"Lâm Mỹ Khê, em phải nỗ lực làm việc kiếm công điểm, đừng có suốt ngày đòi ba gửi tiền.
Giờ đang là mùa hái bông, em đã hái đủ chưa? Giờ này đã nghỉ làm rồi là sao?"
"Gì chứ, hôm nay em hái đủ ba mươi cân bông rồi."
Hái đủ rồi ư?
Lâm Giảo Lan không tin.
Dựa vào tốc độ của Lâm Mỹ Khê, không có khả năng giờ này đã hái xong rồi.
Lâm Giảo Lan lập tức hiểu ra: "Cố Xuyên Bách giúp em à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng thế, nhưng anh ấy chỉ giúp nửa giờ thôi."
Quả nhiên Cố Xuyên Bách cũng không giúp Lâm Mỹ Khê, chỉ làm có nửa tiếng đã thôi.
Lâm Giảo Lan thầm đắc chí trong lòng.
Mà nhớ tới hai đối thủ một mất một còn ở khu nhà thanh niên trí thức kia, một Thẩm Hiếu Trân, một Ngu Tâm Nhụy, cô ta bèn vờ quan tâm hỏi:
"Giờ đang mùa hái bông, em người yếu ớt như thế, chắc là ngày nào cũng mệt mỏi đau lưng không ngủ được nhỉ?
Có chung sống hòa bình với các thanh niên trí thức khác không? Em là người tính tình kiêu căng, xuống nông thôn thì phải tém bớt lại, bọn họ không phải chị em mà nhường nhịn em đâu."
Ông Lâm vốn định xuống bếp, nhưng nghe con gái lớn hỏi câu này, trong lòng lại lo lắng, bèn quay trở lại bên cạnh máy điện thoại muốn nghe.
Lân Giảo Lan bèn mở luôn loa ngoài:
"Ba cũng ở đây này, em mau nói với ba đi."
Lâm Mỹ Khê thầm nghĩ, chị sống lại nhưng không biết tốt với ba hơn chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói những thứ khác, ba đối xử với hai chị em cũng không tệ, hai chị em kèn cựa thì thôi, ai lại bày ra trước mặt ba như thế.
Cô bèn vui mừng nói với ống nghe:
"Đúng là có hơi mệt thật, nhưng ba cho em mang theo không ít tiền, em có thể bù đắp về đồ ăn được rồi."
Đúng là mệt thật, nhưng chính cô nấu nướng, bốn người ăn chung, đồ ăn cũng không tệ.
Ông Lâm vội nói: "Vậy để ba gửi thêm tiền cho con."
Nghe ba nói muốn gửi thêm tiền, Lâm Giảo Lan cảm thấy không mấy vui vẻ.
Nhưng nghĩ tới sau này Lâm Mỹ Khê và Cố Xuyên Bách bộc phát mâu thuẫn không thể nghịch chuyển đầu tiền, trong lòng cô ta lại đắc chí.
Lão già họ Cố với con quỷ đòi nợ chưa bao giờ nói câu nào kia không dễ hầu hạ, không còn được Cố Xuyên Bách hỗ trợ nữa, cuộc sống của Lâm Mỹ Khê sẽ càng lúc càng khó khăn mà thôi.
Đời trước, trong ngày nghỉ đầu tiên, cô ta và thanh niên trí thức cùng nhau lên núi nhặt củi, vô tình thấy bóng dáng Cố Xuyên Bách.
Cô ta lén lút đi theo, mới phát hiện anh đào bẫy bắt được một con lợn rừng, định mổ ra rồi mang lên thị trấn, làm kẻ đầu cơ trục lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro