Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Bán Công Việc
Hoắc Bắc Sơn
2024-09-02 01:07:07
Nghĩ Tống Ngôn Chi bán công việc cho mình, vậy cô khẳng định cũng sẽ bị tìm phiền toái, ông ấy không khỏi có hơi lo lắng nói: "Chuyện này mẹ chồng cô biết không, đến lúc đó Vương gia có thể tìm cô gây phiền toái hay không."
Ông ấy biết chị dâu của Vương Trân Châu là chị cả của Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi bỗng nhiên bán công việc đi, tìm phiền toái nhất định là chuyện khó tránh khỏi.
Tính tình Tống Ngôn Chi lại yếu.
Chủ quản Trần lo lắng cô bán công việc cho mình bị bắt nạt, cũng lo lắng đưa tới phiền toái cho mình.
Đây là củ khoai lang nóng phỏng tay.
Tống Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Chủ quản Trần, ông yên tâm, tôi nếu nghĩ kỹ muốn bán, tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẽ bị gây phiền toái. Chuyện này trong lòng tôi có nắm chắc, Ông yên tâm, chỉ cần tôi bán công tác đi, Vương gia bọn họ có bản lĩnh cũng không thể đoạt trở về. Nếu bọn họ dám gây phiền toái, tôi cũng không sợ đưa ra công hội.”
Chủ quản Trần thở phào nhẹ nhõm, "Được, vậy chuyện này cứ nói như vậy đi, khi nào thì cô tới làm thủ tục.”
Tống Ngôn Chi: "Hiện tại.”
Giám đốc Trần: "......”
Rốt cuộc là chủ quản, làm những chuyện này vẫn tương đối đơn giản.
Đầu năm nay chuyện bán công tác quá nhiều, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Tống Ngôn Chi và chủ quản Trần đi làm thủ tục.
Bị nhân viên ra ngoài uống nước nhìn thấy.
Lập tức chạy trở về, ngồi vào bên cạnh Vương Trân Châu nói: "Nè chị Trân Châu, Tống Ngôn Chi kia sao lại trở về?”
Vương Trân Châu đang soi gương tết bím tóc, cô ta nghe chị dâu cả nói Bùi Duật Sâm đã trở lại, đêm nay sẽ tới Bùi gia ăn cơm.
Cô ta cố ý bảo chị dâu dẫn mình cùng đi qua, lúc này đang suy nghĩ mình phải trở về ăn mặc như thế nào.
Nghe đối phương nói Tống Ngôn Chi đến nhà máy, cô ta cười lạnh một tiếng: "Không cần để ý đến cô ta.”
Đoán chừng lúc trước tìm mình muốn lấy lại công việc, cô ta không để ý đến cô, cho nên lại chạy tới nhà máy tìm mình.
Nhưng Vương Trân Châu không hề lo lắng, chỉ cần mình không để ý tới Tống Ngôn Chi, cô cho dù tìm chủ quản hỗ trợ, Vương Trân Châu cô ta cũng không sợ.
Loại người nhát gan sợ phiền phức như Tống Ngôn Chi, Vương Trân Châu căn bản không để vào mắt.
Hai người đang cười cười nói nói, vất vả lắm chịu đựng đến sắp tan tầm, Vương Trân Châu khẩn cấp chuẩn bị tan tầm về nhà, chủ quản Trần đi vào: "Vương Trân Châu, cô tới văn phòng tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Vương Trân Châu không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này, chủ quản Trần, trong nhà tôi còn có việc bận rộn phải trở về đây.”
Chủ quản Trần nhíu nhíu mày, nhìn nhìn người tò mò chung quanh, hỏi: "Cô xác định muốn nói ở chỗ này?"
Vương Trân Châu nói: "Đương nhiên, ông có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Cô ta mới không đi qua, nói không chừng Tống Ngôn Chi đang ở nơi đó chờ mình.
Chủ quản Trần thở dài, nói: "Được rồi, tôi tới thông báo ngày mai cô không cần đi làm.”
"Ngày mai không đi làm?" Vương Trân Châu không kịp phản ứng có ý gì, còn hỏi: "Ngày mai là ngày nghỉ?"
Không phải tới tìm mình nói chuyện về Tống Ngôn Chi sao?
Những người khác cũng có hơi mơ hồ, hôm nay không phải mới thứ hai sao, sao lại không cần đi làm?
Chủ quản Trần: "Ý của tôi là, cô không cần phải đi làm. Tiểu Tống đã bán công tác, hôm nay vừa làm xong thủ tục, bên ông chủ cũng đã ký tên đồng ý.”
“Cái...... Sao?”
Vương Trân Châu bối rối.
Ông ấy biết chị dâu của Vương Trân Châu là chị cả của Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi bỗng nhiên bán công việc đi, tìm phiền toái nhất định là chuyện khó tránh khỏi.
Tính tình Tống Ngôn Chi lại yếu.
Chủ quản Trần lo lắng cô bán công việc cho mình bị bắt nạt, cũng lo lắng đưa tới phiền toái cho mình.
Đây là củ khoai lang nóng phỏng tay.
Tống Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Chủ quản Trần, ông yên tâm, tôi nếu nghĩ kỹ muốn bán, tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẽ bị gây phiền toái. Chuyện này trong lòng tôi có nắm chắc, Ông yên tâm, chỉ cần tôi bán công tác đi, Vương gia bọn họ có bản lĩnh cũng không thể đoạt trở về. Nếu bọn họ dám gây phiền toái, tôi cũng không sợ đưa ra công hội.”
Chủ quản Trần thở phào nhẹ nhõm, "Được, vậy chuyện này cứ nói như vậy đi, khi nào thì cô tới làm thủ tục.”
Tống Ngôn Chi: "Hiện tại.”
Giám đốc Trần: "......”
Rốt cuộc là chủ quản, làm những chuyện này vẫn tương đối đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu năm nay chuyện bán công tác quá nhiều, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Tống Ngôn Chi và chủ quản Trần đi làm thủ tục.
Bị nhân viên ra ngoài uống nước nhìn thấy.
Lập tức chạy trở về, ngồi vào bên cạnh Vương Trân Châu nói: "Nè chị Trân Châu, Tống Ngôn Chi kia sao lại trở về?”
Vương Trân Châu đang soi gương tết bím tóc, cô ta nghe chị dâu cả nói Bùi Duật Sâm đã trở lại, đêm nay sẽ tới Bùi gia ăn cơm.
Cô ta cố ý bảo chị dâu dẫn mình cùng đi qua, lúc này đang suy nghĩ mình phải trở về ăn mặc như thế nào.
Nghe đối phương nói Tống Ngôn Chi đến nhà máy, cô ta cười lạnh một tiếng: "Không cần để ý đến cô ta.”
Đoán chừng lúc trước tìm mình muốn lấy lại công việc, cô ta không để ý đến cô, cho nên lại chạy tới nhà máy tìm mình.
Nhưng Vương Trân Châu không hề lo lắng, chỉ cần mình không để ý tới Tống Ngôn Chi, cô cho dù tìm chủ quản hỗ trợ, Vương Trân Châu cô ta cũng không sợ.
Loại người nhát gan sợ phiền phức như Tống Ngôn Chi, Vương Trân Châu căn bản không để vào mắt.
Hai người đang cười cười nói nói, vất vả lắm chịu đựng đến sắp tan tầm, Vương Trân Châu khẩn cấp chuẩn bị tan tầm về nhà, chủ quản Trần đi vào: "Vương Trân Châu, cô tới văn phòng tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Trân Châu không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này, chủ quản Trần, trong nhà tôi còn có việc bận rộn phải trở về đây.”
Chủ quản Trần nhíu nhíu mày, nhìn nhìn người tò mò chung quanh, hỏi: "Cô xác định muốn nói ở chỗ này?"
Vương Trân Châu nói: "Đương nhiên, ông có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Cô ta mới không đi qua, nói không chừng Tống Ngôn Chi đang ở nơi đó chờ mình.
Chủ quản Trần thở dài, nói: "Được rồi, tôi tới thông báo ngày mai cô không cần đi làm.”
"Ngày mai không đi làm?" Vương Trân Châu không kịp phản ứng có ý gì, còn hỏi: "Ngày mai là ngày nghỉ?"
Không phải tới tìm mình nói chuyện về Tống Ngôn Chi sao?
Những người khác cũng có hơi mơ hồ, hôm nay không phải mới thứ hai sao, sao lại không cần đi làm?
Chủ quản Trần: "Ý của tôi là, cô không cần phải đi làm. Tiểu Tống đã bán công tác, hôm nay vừa làm xong thủ tục, bên ông chủ cũng đã ký tên đồng ý.”
“Cái...... Sao?”
Vương Trân Châu bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro