Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Bùi Duật Sâm Sắ...
Hoắc Bắc Sơn
2024-09-02 01:07:07
Tiểu Bảo không chớp mắt đi tới bàn ăn, ngồi xuống.
Ánh mắt lập tức giống như dính vào bát trứng hấp xinh đẹp kia.
Để tô điểm, Tống Ngôn Chi còn rắc chút hành hoa nhỏ lên đó.
Cô múc cho đứa nhỏ một chén cơm, lúc này mới nhìn về phía hai anh em nam chính có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Các người cũng ngồi đi, về sau các người cứ ở chỗ này, mọi chuyện không cần đều cần tôi đồng ý.”
Nói xong, Tống Ngôn Chi bắt đầu tự mình ăn.
Cô thật ra cũng đói đến phát hoảng, vừa sống lại lại tiêu hóa nhiều chuyện như vậy, tinh thần và thân thể đều mệt mỏi tới cực điểm.
Lúc này ăn một miếng cơm mềm dẻo thơm ngọt, mới như sống lại.
Đồ vật anh em nam chính tương lai ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một lần, bây giờ lại trân quý như thế.
Hai đứa nhỏ tự lấy cơm cho mình, bọn họ có hơi không thể tin được mình có thể ăn đồ tốt như thế, tay lấy cơm cũng run rẩy, vừa múc cơm vừa nhìn lén sắc mặt Tống Ngôn Chi.
Ngồi xuống ăn cơm cũng vâng dạ.
Nhưng mà cơm thơm ngọt thuần hương ăn vào trong miệng vị ngon như thế, khiến người ta hận không thể cũng nuốt cả đầu lưỡi vào.
Thơm tới hai người gần như muốn rơi lệ.
Ăn xong hốc mắt liền đỏ lên.
Đời trước Tống Ngôn Chi nhìn một màn này, vô cùng đau lòng.
Nhưng bây giờ lại không có một tia dao động.
Trải qua kiếp trước, Tống Ngôn Chi hiểu được một đạo lý.
Người không thể đối xử quá tốt, cơm không thể ăn quá no.
Bình thường Tiểu Bảo không thích ăn cơm, nhưng hôm nay có thể vì có món ngon, lại ăn sạch trứng gà và cơm.
Miệng đầy cặn.
Tống Ngôn Chi thấy mà trong lòng thỏa mãn, muốn lau miệng cho cậu, Tiểu Bảo cảnh giác nghiêng đầu né tránh.
Ăn cơm no cậu cũng không đi, nhìn chằm chằm kẹo trong tay ngẩn người.
Tống Ngôn Chi lập tức hiểu ra, cô nói cậu ăn cơm xong sẽ cho cậu kẹo.
Tiểu Bảo rất thông minh, viên kẹo lúc trước cho là viên kẹo lúc trước cho, nhưng kẹo cho sau khi ăn xong thì tính chất không giống nhau.
Tống Ngôn Chi cười móc ra một viên kẹo sữa khác đưa tới trước mặt cậu.
Con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của Tiểu Bảo có hơi dao động, cậu nắm lấy kẹo, trượt xuống ghế như cá chạch, bộp bộp bộp lại chạy về phòng, đóng cửa lại.
Bùi Điềm Điềm cẩn thận nhìn thần sắc Tống Ngôn Chi, lại thấy cô vẫn dịu dàng như nước nhìn Tiểu Bảo đóng cửa phòng.
Trong lòng cô nhóc bỗng nhiên sinh ra khó chịu từng hồi, không rõ dì Tống là người tốt như thế, con trai sao lại tùy hứng như vậy.
Ăn cơm xong, Tống Ngôn Chi giao công việc rửa chén cho hai đứa nhỏ.
Kết quả vừa mới vào phòng, chợt nghe thấy trong phòng bếp rầm một tiếng.
Cô nhíu mày, đi ra ngoài, đi vào phòng bếp.
Bùi Điềm Điềm vẻ mặt trắng bệch luống cuống đứng tại chỗ, trên mặt đất là đĩa vỡ đầy đất.
Nhìn Tống Ngôn Chi đi vào phòng bếp, cô nhóc càng sợ hãi, cả người đều phát run.
Bùi Quý Xuyên lập tức đứng ra, nhanh chóng nói: "Dì Tống, là cháu làm hỏng, xin lỗi.”
Bùi Điềm Điềm không dám nói gì, nhìn anh trai đứng ra, cô nhóc tựa như còn thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Quý Xuyên căng thẳng nhìn Tống Ngôn Chi, tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh.
Tuy rằng cậu ta rất khắc chế, nhưng ngay cả bắp chân cũng không khống chế được run rẩy, nên Tống Ngôn Chi biết, đứa nhỏ này rõ ràng đang sợ hãi.
Nếu như là kiếp trước, Tống Ngôn Chi sẽ đi sửa chữa hai đứa nhỏ, khiến Bùi Điềm Điềm nhận thức sai lầm của mình rồi sửa chữa.
Nhưng hiện tại cô không có chút ý nghĩ nào, chỉ thản nhiên nói, "Thu dọn sạch sẽ.”
Tống Ngôn Chi đi rồi, Bùi Điềm Điềm thở hổn hển, như sống sót sau tai nạn nói: "Anh, dì Tống rất tốt, dì ấy không trách em.”
Lần trước cô nhóc không cẩn thận làm hỏng bát nhà thím, bị đánh da tróc thịt bong.
Bùi Điềm Điềm sợ muốn chết.
Sợ Tống Ngôn Chi không thích mình, càng sợ cô đánh cô nhóc.
Ánh mắt lập tức giống như dính vào bát trứng hấp xinh đẹp kia.
Để tô điểm, Tống Ngôn Chi còn rắc chút hành hoa nhỏ lên đó.
Cô múc cho đứa nhỏ một chén cơm, lúc này mới nhìn về phía hai anh em nam chính có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Các người cũng ngồi đi, về sau các người cứ ở chỗ này, mọi chuyện không cần đều cần tôi đồng ý.”
Nói xong, Tống Ngôn Chi bắt đầu tự mình ăn.
Cô thật ra cũng đói đến phát hoảng, vừa sống lại lại tiêu hóa nhiều chuyện như vậy, tinh thần và thân thể đều mệt mỏi tới cực điểm.
Lúc này ăn một miếng cơm mềm dẻo thơm ngọt, mới như sống lại.
Đồ vật anh em nam chính tương lai ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một lần, bây giờ lại trân quý như thế.
Hai đứa nhỏ tự lấy cơm cho mình, bọn họ có hơi không thể tin được mình có thể ăn đồ tốt như thế, tay lấy cơm cũng run rẩy, vừa múc cơm vừa nhìn lén sắc mặt Tống Ngôn Chi.
Ngồi xuống ăn cơm cũng vâng dạ.
Nhưng mà cơm thơm ngọt thuần hương ăn vào trong miệng vị ngon như thế, khiến người ta hận không thể cũng nuốt cả đầu lưỡi vào.
Thơm tới hai người gần như muốn rơi lệ.
Ăn xong hốc mắt liền đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời trước Tống Ngôn Chi nhìn một màn này, vô cùng đau lòng.
Nhưng bây giờ lại không có một tia dao động.
Trải qua kiếp trước, Tống Ngôn Chi hiểu được một đạo lý.
Người không thể đối xử quá tốt, cơm không thể ăn quá no.
Bình thường Tiểu Bảo không thích ăn cơm, nhưng hôm nay có thể vì có món ngon, lại ăn sạch trứng gà và cơm.
Miệng đầy cặn.
Tống Ngôn Chi thấy mà trong lòng thỏa mãn, muốn lau miệng cho cậu, Tiểu Bảo cảnh giác nghiêng đầu né tránh.
Ăn cơm no cậu cũng không đi, nhìn chằm chằm kẹo trong tay ngẩn người.
Tống Ngôn Chi lập tức hiểu ra, cô nói cậu ăn cơm xong sẽ cho cậu kẹo.
Tiểu Bảo rất thông minh, viên kẹo lúc trước cho là viên kẹo lúc trước cho, nhưng kẹo cho sau khi ăn xong thì tính chất không giống nhau.
Tống Ngôn Chi cười móc ra một viên kẹo sữa khác đưa tới trước mặt cậu.
Con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của Tiểu Bảo có hơi dao động, cậu nắm lấy kẹo, trượt xuống ghế như cá chạch, bộp bộp bộp lại chạy về phòng, đóng cửa lại.
Bùi Điềm Điềm cẩn thận nhìn thần sắc Tống Ngôn Chi, lại thấy cô vẫn dịu dàng như nước nhìn Tiểu Bảo đóng cửa phòng.
Trong lòng cô nhóc bỗng nhiên sinh ra khó chịu từng hồi, không rõ dì Tống là người tốt như thế, con trai sao lại tùy hứng như vậy.
Ăn cơm xong, Tống Ngôn Chi giao công việc rửa chén cho hai đứa nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả vừa mới vào phòng, chợt nghe thấy trong phòng bếp rầm một tiếng.
Cô nhíu mày, đi ra ngoài, đi vào phòng bếp.
Bùi Điềm Điềm vẻ mặt trắng bệch luống cuống đứng tại chỗ, trên mặt đất là đĩa vỡ đầy đất.
Nhìn Tống Ngôn Chi đi vào phòng bếp, cô nhóc càng sợ hãi, cả người đều phát run.
Bùi Quý Xuyên lập tức đứng ra, nhanh chóng nói: "Dì Tống, là cháu làm hỏng, xin lỗi.”
Bùi Điềm Điềm không dám nói gì, nhìn anh trai đứng ra, cô nhóc tựa như còn thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Quý Xuyên căng thẳng nhìn Tống Ngôn Chi, tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh.
Tuy rằng cậu ta rất khắc chế, nhưng ngay cả bắp chân cũng không khống chế được run rẩy, nên Tống Ngôn Chi biết, đứa nhỏ này rõ ràng đang sợ hãi.
Nếu như là kiếp trước, Tống Ngôn Chi sẽ đi sửa chữa hai đứa nhỏ, khiến Bùi Điềm Điềm nhận thức sai lầm của mình rồi sửa chữa.
Nhưng hiện tại cô không có chút ý nghĩ nào, chỉ thản nhiên nói, "Thu dọn sạch sẽ.”
Tống Ngôn Chi đi rồi, Bùi Điềm Điềm thở hổn hển, như sống sót sau tai nạn nói: "Anh, dì Tống rất tốt, dì ấy không trách em.”
Lần trước cô nhóc không cẩn thận làm hỏng bát nhà thím, bị đánh da tróc thịt bong.
Bùi Điềm Điềm sợ muốn chết.
Sợ Tống Ngôn Chi không thích mình, càng sợ cô đánh cô nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro