Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Cơm Chiên Trứng
Hoắc Bắc Sơn
2024-09-02 01:07:07
Tiểu Bảo cảm nhận được giọng nói nguy hiểm của cô, lập tức nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Muốn vứt tội cho anh.
Cậu không muốn mẹ tức giận, sợ cô lại biến thành người mẹ không thích cậu trước kia.
Bị Tống Ngôn Chi trừng mắt một cái, Bùi Duật Sâm sờ sờ mũi.
Có loại cảm giác làm sai chuyện bị giáo huấn.
Nhưng anh lại không chán ghét, thậm chí còn có hơi vui vẻ.
Bởi vì về nhà đến tận đây, thái độ của vợ đối với anh hạ xuống điểm đóng băng, lần đầu tiên có biểu tình khác ở trước mặt anh.
Tống Ngôn Chi không để ý đến anh, sờ sờ bụng Tiểu Bảo, vểnh lên rất cao.
Cô có hơi tức giận, nhưng đối diện với đôi mắt to có hơi sợ hãi của Tiểu Bảo, lời trách tội lại không nói nên lời.
“Được rồi, lần này bỏ qua cho con, lần sau không được làm nữa.” Mặc dù cô thương Tiểu Bảo, muốn bồi thường cho cậu, nhưng cũng không muốn chiều hư đứa bé.
Vì thế lúc này ngữ khí cực kì nghiêm khắc.
Tiểu Bảo ôm bát gật đầu.
Tống Ngôn Chi nhìn trong bát đã không còn mấy hạt cơm, nói: "Tự mình đi rửa bát, sau đó nhớ rửa sạch tay, đi ngủ.”
Tiểu Bảo vội vàng trượt xuống ghế, ôm bát chạy vào phòng bếp, vừa muốn rửa, đột nhiên nhìn thấy bên trong còn có mấy hạt cơm và trứng vụn. Cậu dừng lại chút, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai đi vào, lập tức cúi đầu liếm sạch cơm và dầu trong bát, lúc này mới lót chân rửa chén.
Cậu vừa rửa chén vừa nhớ lại mùi cơm và trứng.
Bụng tuy rằng rất no, nhưng trong miệng lại còn muốn ăn, rất đáng sợ.
Đáng tiếc mẹ không cho cậu ăn.
Bùi Duật Sâm đi tới, nhìn thấy tay nhỏ tựa như chân gà của cậu rửa chén, người lại đưa tâm trí đi xa, cũng không biết nghĩ gì, thỉnh thoảng liếm liếm môi.
Anh cười nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu con trai, lại gần cùng cậu rửa bát.
Cũng không biết có phải vì chia cơm cho cậu ăn hay không, Tiểu Bảo dường như không còn xa lánh anh nữa.
Nhìn anh lại gần, cũng không lập tức chạy mất.
Mà là nghiêm túc thật sự rửa sạch sẽ chén từ trong ra ngoài.
Nhìn cái bát phản quang dưới ánh đèn, Tiểu Bảo rất hài lòng.
Còn thưởng thức một hồi.
Cảm thấy cậu rửa chén sạch sẽ hơn anh em Bùi Quý Xuyên.
Như vậy mẹ cũng không thể còn thích bọn Bùi Quý Xuyên chứ?
Bùi Duật Sâm vừa dọn dẹp phòng bếp này, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt ngây thơ của con trai, ánh mắt mềm mại mà chính anh cũng không nhận ra.
“Tiểu Bảo, ngủ thôi.” Không khí bị giọng nói của Tống Ngôn Chi phá vỡ.
Tiểu Bảo lập tức vung tay, vừa lau tay vừa chạy ra ngoài.
Bùi Duật Sâm đi ở phía sau, nương theo ánh sáng trong phòng, thấy Tống Ngôn Chi đang quỳ xuống trên giường sửa sang lại giường.
Cô thay một chiếc váy mỏng màu nhạt, dáng người rất tinh tế, mặt mày vẫn là mặt mày kia, lại ít đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn vài phần nhu hòa.
Anh đứng yên trong chốc lát, vừa muốn đi qua, mới nhớ tới Tống Ngôn Chi không cho anh ngủ với cô.
Chờ phản ứng kịp, Tống Ngôn Chi đã đi tới cạnh cửa, cảnh giác nhìn anh: "Có chuyện gì?"
Bùi Duật Sâm thu hồi suy nghĩ.
Mặt mày lạnh nhạt, "Không có việc gì.”
Tống Ngôn Chi: "Vậy tôi đóng cửa, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút.”
Nói xong, cửa bị kéo lại.
Bùi Duật Sâm nhìn thái độ như phòng trộm của cô, cũng không tức giận.
Trong lòng anh biết mắc nợ hai mẹ con, cũng không cảm thấy Tống Ngôn Chi quá phận thế nào.
Mặc dù hiện tại thay đổi không lớn, nhưng tuần hoàn dần dần thay đổi cũng không sao.
……
Bên kia, cô cả rời khỏi Bùi gia, càng nghĩ càng không cam lòng, vốn chuyện này đang rất tốt, gì cũng không cần làm, chỉ hỗ trợ giới thiệu, một tháng cô ta có thể cầm mười đồng tiền, mười đồng này có thể cô ta ăn ngon uống tốt mỗi tháng.
Lúc này ngược lại tốt rồi, không còn số tiền này không nói, còn đắc tội Vương Trân Châu, Bùi Duật Sâm còn bắt cô ta trả tiền lại! Đã qua bao nhiêu năm rồi, cô ta đi đâu tìm nhiều tiền như vậy trả lại cho bọn họ?
Cứ như vậy xám xịt về nhà, còn phải trả tiền, mẹ chồng cay nghiệt kia của cô ta còn không biết sẽ chỉ vào mũi cô ta mắng như thế nào.
Cô cả có hơi hối hận, sớm biết như vậy hôm nay không tới.
Đều tại con tiện nhân Tống Ngôn Chi kia đột nhiên bán công tác đi, tìm phiền toái lớn như vậy cho mình.
Cô cả tức giận nghĩ, không được, cô ta không thể để con tiện nhân này được lợi như vậy!
Con ngươi vừa chuyển, Bùi Thúy Thúy nghĩ đến một ý kiến hay.
Muốn vứt tội cho anh.
Cậu không muốn mẹ tức giận, sợ cô lại biến thành người mẹ không thích cậu trước kia.
Bị Tống Ngôn Chi trừng mắt một cái, Bùi Duật Sâm sờ sờ mũi.
Có loại cảm giác làm sai chuyện bị giáo huấn.
Nhưng anh lại không chán ghét, thậm chí còn có hơi vui vẻ.
Bởi vì về nhà đến tận đây, thái độ của vợ đối với anh hạ xuống điểm đóng băng, lần đầu tiên có biểu tình khác ở trước mặt anh.
Tống Ngôn Chi không để ý đến anh, sờ sờ bụng Tiểu Bảo, vểnh lên rất cao.
Cô có hơi tức giận, nhưng đối diện với đôi mắt to có hơi sợ hãi của Tiểu Bảo, lời trách tội lại không nói nên lời.
“Được rồi, lần này bỏ qua cho con, lần sau không được làm nữa.” Mặc dù cô thương Tiểu Bảo, muốn bồi thường cho cậu, nhưng cũng không muốn chiều hư đứa bé.
Vì thế lúc này ngữ khí cực kì nghiêm khắc.
Tiểu Bảo ôm bát gật đầu.
Tống Ngôn Chi nhìn trong bát đã không còn mấy hạt cơm, nói: "Tự mình đi rửa bát, sau đó nhớ rửa sạch tay, đi ngủ.”
Tiểu Bảo vội vàng trượt xuống ghế, ôm bát chạy vào phòng bếp, vừa muốn rửa, đột nhiên nhìn thấy bên trong còn có mấy hạt cơm và trứng vụn. Cậu dừng lại chút, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai đi vào, lập tức cúi đầu liếm sạch cơm và dầu trong bát, lúc này mới lót chân rửa chén.
Cậu vừa rửa chén vừa nhớ lại mùi cơm và trứng.
Bụng tuy rằng rất no, nhưng trong miệng lại còn muốn ăn, rất đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc mẹ không cho cậu ăn.
Bùi Duật Sâm đi tới, nhìn thấy tay nhỏ tựa như chân gà của cậu rửa chén, người lại đưa tâm trí đi xa, cũng không biết nghĩ gì, thỉnh thoảng liếm liếm môi.
Anh cười nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu con trai, lại gần cùng cậu rửa bát.
Cũng không biết có phải vì chia cơm cho cậu ăn hay không, Tiểu Bảo dường như không còn xa lánh anh nữa.
Nhìn anh lại gần, cũng không lập tức chạy mất.
Mà là nghiêm túc thật sự rửa sạch sẽ chén từ trong ra ngoài.
Nhìn cái bát phản quang dưới ánh đèn, Tiểu Bảo rất hài lòng.
Còn thưởng thức một hồi.
Cảm thấy cậu rửa chén sạch sẽ hơn anh em Bùi Quý Xuyên.
Như vậy mẹ cũng không thể còn thích bọn Bùi Quý Xuyên chứ?
Bùi Duật Sâm vừa dọn dẹp phòng bếp này, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt ngây thơ của con trai, ánh mắt mềm mại mà chính anh cũng không nhận ra.
“Tiểu Bảo, ngủ thôi.” Không khí bị giọng nói của Tống Ngôn Chi phá vỡ.
Tiểu Bảo lập tức vung tay, vừa lau tay vừa chạy ra ngoài.
Bùi Duật Sâm đi ở phía sau, nương theo ánh sáng trong phòng, thấy Tống Ngôn Chi đang quỳ xuống trên giường sửa sang lại giường.
Cô thay một chiếc váy mỏng màu nhạt, dáng người rất tinh tế, mặt mày vẫn là mặt mày kia, lại ít đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn vài phần nhu hòa.
Anh đứng yên trong chốc lát, vừa muốn đi qua, mới nhớ tới Tống Ngôn Chi không cho anh ngủ với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ phản ứng kịp, Tống Ngôn Chi đã đi tới cạnh cửa, cảnh giác nhìn anh: "Có chuyện gì?"
Bùi Duật Sâm thu hồi suy nghĩ.
Mặt mày lạnh nhạt, "Không có việc gì.”
Tống Ngôn Chi: "Vậy tôi đóng cửa, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút.”
Nói xong, cửa bị kéo lại.
Bùi Duật Sâm nhìn thái độ như phòng trộm của cô, cũng không tức giận.
Trong lòng anh biết mắc nợ hai mẹ con, cũng không cảm thấy Tống Ngôn Chi quá phận thế nào.
Mặc dù hiện tại thay đổi không lớn, nhưng tuần hoàn dần dần thay đổi cũng không sao.
……
Bên kia, cô cả rời khỏi Bùi gia, càng nghĩ càng không cam lòng, vốn chuyện này đang rất tốt, gì cũng không cần làm, chỉ hỗ trợ giới thiệu, một tháng cô ta có thể cầm mười đồng tiền, mười đồng này có thể cô ta ăn ngon uống tốt mỗi tháng.
Lúc này ngược lại tốt rồi, không còn số tiền này không nói, còn đắc tội Vương Trân Châu, Bùi Duật Sâm còn bắt cô ta trả tiền lại! Đã qua bao nhiêu năm rồi, cô ta đi đâu tìm nhiều tiền như vậy trả lại cho bọn họ?
Cứ như vậy xám xịt về nhà, còn phải trả tiền, mẹ chồng cay nghiệt kia của cô ta còn không biết sẽ chỉ vào mũi cô ta mắng như thế nào.
Cô cả có hơi hối hận, sớm biết như vậy hôm nay không tới.
Đều tại con tiện nhân Tống Ngôn Chi kia đột nhiên bán công tác đi, tìm phiền toái lớn như vậy cho mình.
Cô cả tức giận nghĩ, không được, cô ta không thể để con tiện nhân này được lợi như vậy!
Con ngươi vừa chuyển, Bùi Thúy Thúy nghĩ đến một ý kiến hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro