Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Ly Hôn
Hoắc Bắc Sơn
2024-09-02 01:07:07
Trong nhà vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Anh nhìn chung quanh một vòng, xách hành lý vào phòng, vốn định mở tủ quần áo ra thay một bộ quần áo, lại thấy bên trong một bộ quần áo của mình cũng không có.
Chỉ có hai chiếc váy của Tống Ngôn Chi.
Ít đến đáng thương.
Chiếc váy có vẻ mới mua.
Anh hơi nhíu mày.
Mấy năm nay mình gửi không ít tiền về, chẳng lẽ đúng như trong thư mẹ nói, số tiền này đều bị cô cầm về trợ cấp nhà mẹ đẻ?
Tống Ngôn Chi nhìn động tác của anh, chỉ vào túi da rắn rách trên tủ nói: "Quần áo của anh ở đó.”
Bùi Duật Sâm: "......”
Anh dừng động tác, xoay người nhìn về phía Tống Ngôn Chi, "Em muốn nói chuyện về hai đứa nhỏ?”
Anh lại đoán được.
Tống Ngôn Chi nhìn về phía anh.
“Không cần lo lắng." Thanh âm Bùi Duật Sâm có hơi lạnh nhạt, nhưng mang theo vài phần trấn an, "Anh biết bỗng nhiên đưa hai đứa nhỏ trở về để em chăm sóc, em khó có thể tiếp nhận. Nhưng anh chỉ đồng ý nuôi bọn họ đến mười tám tuổi, qua hai năm sau khi đi học có thể đưa bọn họ đến trường học ở ký túc xá.”
Tống Ngôn Chi dừng lại chút, cô không nghĩ tới Bùi Duật Sâm sẽ trấn an mình trước.
Chẳng lẽ anh cảm thấy thái độ hiện tại của mình đều là vì đuổi hai đứa nhỏ đi?
Ở trong mắt anh, mình chính là người không chứa nổi con người khác như vậy?
Tống Ngôn Chi cười: "Tôi không muốn nói chuyện này với anh.”
Bùi Duật Sâm nghi ngờ nhướng mày.
Cô nâng mí mắt lên, thản nhiên nói: "Tôi muốn làm một bản báo cáo ly hôn.”
Bùi Duật Sâm: "...?”
Tống Ngôn Chi: "Nếu có một ngày ly hôn, anh phải bảo đảm Tiểu Bảo thuộc về tôi, hai đứa nhỏ kia thuộc về anh.”
Bùi Duật Sâm: "... Anh đã làm sai cái gì?”
Người đàn ông quanh năm Thái Sơn áp đỉnh cũng mặt không đổi sắc, hôm nay lại liên tiếp bị lời nói của vợ chấn động.
Đúng là mình năm năm không trở về, cô có oán có thể hiểu được.
Nhưng mở miệng lại là ly hôn...... Không hề báo trước.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng có hơi theo không kịp ý nghĩ của Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi nói: "Anh không làm sai gì, cho nên tôi nói là về sau, tôi hiện tại chỉ là vì cầu một bảo đảm. Anh hiện tại thu dưỡng hai đứa nhỏ, Tiểu Bảo lại chỉ có một người cha. Tôi không dám cam đoan anh có thể thiên vị tổn thương đến thằng bé hay không, tình huống Tiểu Bảo không giống những hài tử khác, tôi không muốn thằng bé lại bị bất luận tổn thương gì."
Cô nói như vậy, Bùi Duật Sâm hiểu được.
Nghĩ tới con trai của mình, khi vừa mới nhìn anh lại không có chút phản ứng, đây không phải một đứa trẻ bình thường có thể có, cho dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Tim anh hơi run lên, cảm xúc đối mặt với đứa nhỏ trong nháy mắt này toàn bộ biến thành áy náy.
“Nếu như như vậy có thể làm cho em an tâm, anh đồng ý với em.”
Tống Ngôn Chi khẽ gật đầu, ngay cả ý định tiếp tục trò chuyện cũng không có, nói thẳng: "Vậy tôi ra ngoài nấu cơm.”
Đề tài nhảy quá nhanh, Bùi Duật Sâm lại dừng chút, là anh ở bên ngoài sinh hoạt quá lâu sao, hoàn toàn theo không kịp tư duy của Tống Ngôn Chi.
Bình thường khi vợ nhìn thấy chồng quanh năm không về, không phải nên hàn huyên hỏi han sao?
Anh dừng động tác, nhìn thẳng về phía bóng lưng Tống Ngôn Chi rời đi.
Bùi Duật Sâm trở về không tới mấy phút, thay đổi thân quần áo lại đi ra ngoài, anh vốn định nói một câu với con trai, nhưng Tiểu Bảo không biết chạy đi nơi nào.
Vừa muốn đi ra ngoài, trước mặt có thêm một thân ảnh nhỏ.
Anh nhìn chung quanh một vòng, xách hành lý vào phòng, vốn định mở tủ quần áo ra thay một bộ quần áo, lại thấy bên trong một bộ quần áo của mình cũng không có.
Chỉ có hai chiếc váy của Tống Ngôn Chi.
Ít đến đáng thương.
Chiếc váy có vẻ mới mua.
Anh hơi nhíu mày.
Mấy năm nay mình gửi không ít tiền về, chẳng lẽ đúng như trong thư mẹ nói, số tiền này đều bị cô cầm về trợ cấp nhà mẹ đẻ?
Tống Ngôn Chi nhìn động tác của anh, chỉ vào túi da rắn rách trên tủ nói: "Quần áo của anh ở đó.”
Bùi Duật Sâm: "......”
Anh dừng động tác, xoay người nhìn về phía Tống Ngôn Chi, "Em muốn nói chuyện về hai đứa nhỏ?”
Anh lại đoán được.
Tống Ngôn Chi nhìn về phía anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần lo lắng." Thanh âm Bùi Duật Sâm có hơi lạnh nhạt, nhưng mang theo vài phần trấn an, "Anh biết bỗng nhiên đưa hai đứa nhỏ trở về để em chăm sóc, em khó có thể tiếp nhận. Nhưng anh chỉ đồng ý nuôi bọn họ đến mười tám tuổi, qua hai năm sau khi đi học có thể đưa bọn họ đến trường học ở ký túc xá.”
Tống Ngôn Chi dừng lại chút, cô không nghĩ tới Bùi Duật Sâm sẽ trấn an mình trước.
Chẳng lẽ anh cảm thấy thái độ hiện tại của mình đều là vì đuổi hai đứa nhỏ đi?
Ở trong mắt anh, mình chính là người không chứa nổi con người khác như vậy?
Tống Ngôn Chi cười: "Tôi không muốn nói chuyện này với anh.”
Bùi Duật Sâm nghi ngờ nhướng mày.
Cô nâng mí mắt lên, thản nhiên nói: "Tôi muốn làm một bản báo cáo ly hôn.”
Bùi Duật Sâm: "...?”
Tống Ngôn Chi: "Nếu có một ngày ly hôn, anh phải bảo đảm Tiểu Bảo thuộc về tôi, hai đứa nhỏ kia thuộc về anh.”
Bùi Duật Sâm: "... Anh đã làm sai cái gì?”
Người đàn ông quanh năm Thái Sơn áp đỉnh cũng mặt không đổi sắc, hôm nay lại liên tiếp bị lời nói của vợ chấn động.
Đúng là mình năm năm không trở về, cô có oán có thể hiểu được.
Nhưng mở miệng lại là ly hôn...... Không hề báo trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian ngắn cũng có hơi theo không kịp ý nghĩ của Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi nói: "Anh không làm sai gì, cho nên tôi nói là về sau, tôi hiện tại chỉ là vì cầu một bảo đảm. Anh hiện tại thu dưỡng hai đứa nhỏ, Tiểu Bảo lại chỉ có một người cha. Tôi không dám cam đoan anh có thể thiên vị tổn thương đến thằng bé hay không, tình huống Tiểu Bảo không giống những hài tử khác, tôi không muốn thằng bé lại bị bất luận tổn thương gì."
Cô nói như vậy, Bùi Duật Sâm hiểu được.
Nghĩ tới con trai của mình, khi vừa mới nhìn anh lại không có chút phản ứng, đây không phải một đứa trẻ bình thường có thể có, cho dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Tim anh hơi run lên, cảm xúc đối mặt với đứa nhỏ trong nháy mắt này toàn bộ biến thành áy náy.
“Nếu như như vậy có thể làm cho em an tâm, anh đồng ý với em.”
Tống Ngôn Chi khẽ gật đầu, ngay cả ý định tiếp tục trò chuyện cũng không có, nói thẳng: "Vậy tôi ra ngoài nấu cơm.”
Đề tài nhảy quá nhanh, Bùi Duật Sâm lại dừng chút, là anh ở bên ngoài sinh hoạt quá lâu sao, hoàn toàn theo không kịp tư duy của Tống Ngôn Chi.
Bình thường khi vợ nhìn thấy chồng quanh năm không về, không phải nên hàn huyên hỏi han sao?
Anh dừng động tác, nhìn thẳng về phía bóng lưng Tống Ngôn Chi rời đi.
Bùi Duật Sâm trở về không tới mấy phút, thay đổi thân quần áo lại đi ra ngoài, anh vốn định nói một câu với con trai, nhưng Tiểu Bảo không biết chạy đi nơi nào.
Vừa muốn đi ra ngoài, trước mặt có thêm một thân ảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro