Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Thừa Tự
Hoắc Bắc Sơn
2024-09-02 01:07:07
Nói xong, anh xách đồ vào phòng.
Tống Ngôn Chi nhìn bóng lưng cao lớn, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
“Tiểu Bảo, chúng ta đi vào thôi.” Cô kéo Tiểu Bảo đi vào, Bùi Duật Sâm đang nói chuyện với cha Bùi nằm trên giường.
Hai chân cha Bùi bị gãy, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bình thường đều sẽ nằm.
Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, ông ấy thường xuyên đều trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.
Lúc này nhìn thấy con trai tới, cố sức mở miệng: "Duật Sâm, vừa rồi mọi người cãi nhau sao?”
Bùi Duật Sâm thấp giọng nói: "Không có.”
Cha Bùi thở dài, lại nhìn về phía Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo.
Ông ấy vẫy vẫy tay, "Ngôn Chi và Tiểu Bảo cũng tới à, mau tới đây cho ông nội xem.”
Bởi vì Vương Diễm Mai rất ghét Tiểu Bảo, đối với cậu không tốt, cho nên Tiểu Bảo cũng không thích đến Bùi gia.
Cho nên cậu rất ít khi tới đây.
Lúc này nhìn ông lão trên giường, cậu nhíu nhíu mày, không có động tác, mà ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Chi.
“Đi đi Tiểu Bảo, đó là ông nội.”
Không bao lâu sau cha Bùi qua đời, ông ấy cũng không ức hiếp cô và Tiểu Bảo, ấn tượng của Tống Ngôn Chi đối với ông ấy không tốt cũng không xấu.
Lúc này Tiểu Bảo mới đi tới, tầm mắt Bùi Duật Sâm theo sát con trai, nhìn cậu tới, đưa tay muốn ôm cậu lại bị Tiểu Bảo xoay người né tránh.
Tuy rằng vừa rồi anh che chở mẹ, nhưng cậu vẫn sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Cha Bùi cười sờ sờ đầu Tiểu Bảo, lại dặn dò Bùi Duật Sâm làm bạn với cậu nhiều hơn.
Bùi Duật Sâm cũng không tức giận đối với bài xích của con trai, luôn miệng đồng ý.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm đứng ở phía sau, giờ phút này, mọi thứ ở đây dường như không hợp với bọn họ.
Hai người xấu hổ đứng đó.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc ăn cơm, Bùi Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm
Cô ta nhu thuận tiến lên giúp Vương Diễm Mai bưng thức ăn.
“Bà nội, cháu giúp bà.”
“Duật Sâm, Quý Xuyên, mau tới ăn cơm.”
Vương Diễm Mai đoán chừng là có hơi chột dạ, lúc này có vẻ mặt lấy lòng.
Bùi Duật Sâm không nhìn bà ta, mà nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo: "Đi ăn cơm đi.”
Tống Ngôn Chi khẽ gật đầu, gọi một tiếng: "Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo vòng qua Bùi Duật Sâm đi tới bên cạnh cô, tự chủ kéo tay cô.
Con trai ỷ lại như có như không, làm cho Tống Ngôn Chi cảm thấy ấm lòng.
Đời trước cô không nhận ra chi tiết như vậy, từng cho rằng con trai không có tình cảm với người mẹ là mình.
Hiện tại mới biết được, mình sai đến thái quá.
Cả nhà ngồi vào bàn.
Thức ăn trên bàn lại ít đến đáng thương, một đĩa trứng gà rán, một chén canh chua, một đĩa khoai tây chiên, còn có một đĩa thịt khô không biết xào đi xào lại bao nhiêu lần.
Vương Diễm Mai không hề cảm thấy ngượng ngùng, "Vốn định hôm nay giết gà, nhưng thời gian trở về quá muộn, trì hoãn, nên không giết, chấp nhận ăn tạm đi.”
Nói xong bà ta gắp cho Bùi Quý Xuyên một đũa lớn trứng gà rán, "Quý Xuyên à, mau ăn đi, cháu đang lớn lên, đừng xấu hổ, ăn nhiều chút.”
Nói xong, bà ta ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn bà ta chằm chằm, thì gắp thêm cho Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo cũng ăn.”
Tiểu Bảo vừa nhìn động tác này của bà ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng kéo xuống, ánh mắt hung tợn trừng bà.
Chán ghét không nói ra cũng rất rõ.
Sắc mặt Vương Diễm Mai cứng đờ.
Thiếu chút nữa tức chết.
Quả nhiên là một đứa nhỏ khiến người ta chán ghét.
Bùi Điềm Điềm lập tức chờ mong nhìn về phía Vương Diễm Mai, cho rằng bà ta sẽ gắp cho mình.
Kết quả Vương Diễm Mai vòng vo gắp cho Bùi Hải.
Bùi Hải trừng mắt nhìn Bùi Quý Xuyên, không hiểu tại sao lại tốt với tên ngoại lai này như vậy.
Thứ tốt cho cậu ta trước, ngược lại đứa con ruột là mình này cũng phải xếp hàng sau.
Mẹ anh ta từ khi nào thì lương thiện như vậy?
Thân thể Bùi Quý Xuyên cứng đờ, cũng không biết nên ăn thế nào.
Tống Ngôn Chi nhìn bóng lưng cao lớn, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
“Tiểu Bảo, chúng ta đi vào thôi.” Cô kéo Tiểu Bảo đi vào, Bùi Duật Sâm đang nói chuyện với cha Bùi nằm trên giường.
Hai chân cha Bùi bị gãy, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bình thường đều sẽ nằm.
Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, ông ấy thường xuyên đều trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.
Lúc này nhìn thấy con trai tới, cố sức mở miệng: "Duật Sâm, vừa rồi mọi người cãi nhau sao?”
Bùi Duật Sâm thấp giọng nói: "Không có.”
Cha Bùi thở dài, lại nhìn về phía Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo.
Ông ấy vẫy vẫy tay, "Ngôn Chi và Tiểu Bảo cũng tới à, mau tới đây cho ông nội xem.”
Bởi vì Vương Diễm Mai rất ghét Tiểu Bảo, đối với cậu không tốt, cho nên Tiểu Bảo cũng không thích đến Bùi gia.
Cho nên cậu rất ít khi tới đây.
Lúc này nhìn ông lão trên giường, cậu nhíu nhíu mày, không có động tác, mà ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Chi.
“Đi đi Tiểu Bảo, đó là ông nội.”
Không bao lâu sau cha Bùi qua đời, ông ấy cũng không ức hiếp cô và Tiểu Bảo, ấn tượng của Tống Ngôn Chi đối với ông ấy không tốt cũng không xấu.
Lúc này Tiểu Bảo mới đi tới, tầm mắt Bùi Duật Sâm theo sát con trai, nhìn cậu tới, đưa tay muốn ôm cậu lại bị Tiểu Bảo xoay người né tránh.
Tuy rằng vừa rồi anh che chở mẹ, nhưng cậu vẫn sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha Bùi cười sờ sờ đầu Tiểu Bảo, lại dặn dò Bùi Duật Sâm làm bạn với cậu nhiều hơn.
Bùi Duật Sâm cũng không tức giận đối với bài xích của con trai, luôn miệng đồng ý.
Bùi Quý Xuyên và Bùi Điềm Điềm đứng ở phía sau, giờ phút này, mọi thứ ở đây dường như không hợp với bọn họ.
Hai người xấu hổ đứng đó.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc ăn cơm, Bùi Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm
Cô ta nhu thuận tiến lên giúp Vương Diễm Mai bưng thức ăn.
“Bà nội, cháu giúp bà.”
“Duật Sâm, Quý Xuyên, mau tới ăn cơm.”
Vương Diễm Mai đoán chừng là có hơi chột dạ, lúc này có vẻ mặt lấy lòng.
Bùi Duật Sâm không nhìn bà ta, mà nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo: "Đi ăn cơm đi.”
Tống Ngôn Chi khẽ gật đầu, gọi một tiếng: "Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo vòng qua Bùi Duật Sâm đi tới bên cạnh cô, tự chủ kéo tay cô.
Con trai ỷ lại như có như không, làm cho Tống Ngôn Chi cảm thấy ấm lòng.
Đời trước cô không nhận ra chi tiết như vậy, từng cho rằng con trai không có tình cảm với người mẹ là mình.
Hiện tại mới biết được, mình sai đến thái quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả nhà ngồi vào bàn.
Thức ăn trên bàn lại ít đến đáng thương, một đĩa trứng gà rán, một chén canh chua, một đĩa khoai tây chiên, còn có một đĩa thịt khô không biết xào đi xào lại bao nhiêu lần.
Vương Diễm Mai không hề cảm thấy ngượng ngùng, "Vốn định hôm nay giết gà, nhưng thời gian trở về quá muộn, trì hoãn, nên không giết, chấp nhận ăn tạm đi.”
Nói xong bà ta gắp cho Bùi Quý Xuyên một đũa lớn trứng gà rán, "Quý Xuyên à, mau ăn đi, cháu đang lớn lên, đừng xấu hổ, ăn nhiều chút.”
Nói xong, bà ta ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn bà ta chằm chằm, thì gắp thêm cho Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo cũng ăn.”
Tiểu Bảo vừa nhìn động tác này của bà ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng kéo xuống, ánh mắt hung tợn trừng bà.
Chán ghét không nói ra cũng rất rõ.
Sắc mặt Vương Diễm Mai cứng đờ.
Thiếu chút nữa tức chết.
Quả nhiên là một đứa nhỏ khiến người ta chán ghét.
Bùi Điềm Điềm lập tức chờ mong nhìn về phía Vương Diễm Mai, cho rằng bà ta sẽ gắp cho mình.
Kết quả Vương Diễm Mai vòng vo gắp cho Bùi Hải.
Bùi Hải trừng mắt nhìn Bùi Quý Xuyên, không hiểu tại sao lại tốt với tên ngoại lai này như vậy.
Thứ tốt cho cậu ta trước, ngược lại đứa con ruột là mình này cũng phải xếp hàng sau.
Mẹ anh ta từ khi nào thì lương thiện như vậy?
Thân thể Bùi Quý Xuyên cứng đờ, cũng không biết nên ăn thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro