Thập Niên 80: Cô Vợ Mỹ Miều Của Đại Lão Đoản Mệnh
Đàn Ông Đích Th...
Đông Thập Tứ Nguyệt
2024-10-06 18:08:27
“Quá lùn.” Cố Ngộ trả lời ngắn gọn rồi đứng dậy đi về phòng.
“Quá lùn? Con nhìn thế nào mà ra cô ấy lùn?”
Thường Khánh Phương nghe vậy, theo bản năng nhìn bức ảnh, thoáng chốc có vẻ như cô gái này hơi lùn thật.
Nhưng cô nương này là người mà bà đã vất vả tìm kiếm, bà không muốn dễ dàng từ bỏ, vẫn muốn cố thuyết phục thêm chút nữa.
“Có thể là do ảnh chụp không đẹp, cô ấy không lùn đâu, con đi gặp thử xem… Ai da, đừng đi mà!”
Cố Ngộ không quay đầu lại, chỉ nói: “Cô này thật sự không được, không hợp đâu, mẹ tìm người khác xem sao. Con hứa với mẹ, lần sau nếu thấy hợp, con nhất định sẽ đi. Giờ khuya rồi, mệt lắm, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”
“Cái thằng nhóc này!”
Thấy Cố Ngộ vào nhà rồi còn đóng cửa lại, Thường Khánh Phương gọi mà không được, sợ làm ồn hàng xóm nên bà cũng không dám nói lớn, đành thôi.
Nhưng trong lòng vẫn tức, nhịn không được chống nạnh mắng một câu. Rồi đột nhiên bà nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn chằm chằm vào Cố Tề, người đang còn cầm chén canh.
“Mẹ, con cũng mệt rồi, con đi ngủ trước đây...”
Thấy Thường Khánh Phương nhìn mình, Cố Tề rụt cổ lại, đặt chén xuống định rời đi.
“Đứng lại đó!”
Thường Khánh Phương lập tức gọi, không để đứa này trốn thoát sau khi đứa kia đã trốn. Bà tiến lên nhéo lỗ tai Cố Tề, ấn hắn ngồi xuống ghế.
“Ngủ gì mà ngủ, mẹ không hiểu các con nữa hay sao. Anh trai con thương con, nó thà thiếu ngủ chứ cũng không để con thiếu ngủ!”
“...”
Cố Tề cảm thấy hối hận vì không sớm rời đi, để bây giờ bị mẹ giữ lại. Mặt mày nhăn nhó, hắn kiên quyết nói:
“Con không muốn mai mối, con sẽ tự tìm, mẹ lo cho anh cả trước đi!”
“Con nghĩ mẹ thèm quan tâm đến chuyện của con hả.” Thường Khánh Phương xì một tiếng.
Cố Tề mới mười chín, còn chưa đủ tuổi kết hôn, Thường Khánh Phương không vội lo cho hắn, mà có muốn cũng không thể lấy người định giới thiệu cho anh trai chuyển sang cho hắn được, như vậy thì không hay.
Trong một số khía cạnh, Thường Khánh Phương vẫn còn khá bảo thủ, bà rất coi trọng những điều này.
“Thế mẹ có chuyện gì? Nếu mẹ muốn anh cả đi gặp mặt thì đừng tìm con nữa. Mẹ biết rồi đấy, chỉ có con nghe lời anh cả, chứ anh ấy đâu có nghe lời con.”
Thường Khánh Phương không trả lời ngay, bà liếc nhìn về phía cửa phòng Cố Ngộ, rồi mới cúi xuống, hạ giọng hỏi Cố Tề:
“Con nói thật cho mẹ biết đi, ngoài Mạnh Phảng ra, anh con còn chơi thân với người đàn ông nào khác không?”
Dù Cố Ngộ đã khẳng định mình không thích đàn ông, Thường Khánh Phương vẫn không yên tâm.
Chủ yếu là mấy năm nay, bên cạnh Cố Ngộ chẳng có lấy một cô gái nào gần gũi, điều này thực sự khiến bà không khỏi lo lắng.
“Còn cái cậu Mạnh Phảng đó, có phải anh con với cậu ta hay thân thiết, kề vai sát cánh hay gì đó không...”
“Mẹ ơi! Mẹ nghĩ cái gì vậy? Anh con và anh Mạnh Phảng đều là đàn ông chân chính!”
Cố Tề cảm thấy như muốn phát điên, không ngờ mẹ hắn vẫn chưa buông bỏ chuyện này dù anh cả đã nói rõ ràng.
Nếu người khác dám nghi ngờ anh cả như vậy, Cố Tề đã nổi giận, nhưng đây là mẹ, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, bực bội nói:
“Anh con đã nói rõ rồi, không phải anh không tìm mà là chưa gặp được người thích hợp. Mẹ cứ yên tâm tìm người cho phù hợp, đừng có mỗi ngày suy nghĩ lung tung!”
Cố Tề biết rõ anh trai không có vấn đề gì. Hai người họ đi khắp nơi, cái gì cũng đã trải qua, anh trai hắn giữ mình trong sạch, không dính dáng đến cô gái nào.
“Quá lùn? Con nhìn thế nào mà ra cô ấy lùn?”
Thường Khánh Phương nghe vậy, theo bản năng nhìn bức ảnh, thoáng chốc có vẻ như cô gái này hơi lùn thật.
Nhưng cô nương này là người mà bà đã vất vả tìm kiếm, bà không muốn dễ dàng từ bỏ, vẫn muốn cố thuyết phục thêm chút nữa.
“Có thể là do ảnh chụp không đẹp, cô ấy không lùn đâu, con đi gặp thử xem… Ai da, đừng đi mà!”
Cố Ngộ không quay đầu lại, chỉ nói: “Cô này thật sự không được, không hợp đâu, mẹ tìm người khác xem sao. Con hứa với mẹ, lần sau nếu thấy hợp, con nhất định sẽ đi. Giờ khuya rồi, mệt lắm, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”
“Cái thằng nhóc này!”
Thấy Cố Ngộ vào nhà rồi còn đóng cửa lại, Thường Khánh Phương gọi mà không được, sợ làm ồn hàng xóm nên bà cũng không dám nói lớn, đành thôi.
Nhưng trong lòng vẫn tức, nhịn không được chống nạnh mắng một câu. Rồi đột nhiên bà nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn chằm chằm vào Cố Tề, người đang còn cầm chén canh.
“Mẹ, con cũng mệt rồi, con đi ngủ trước đây...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Thường Khánh Phương nhìn mình, Cố Tề rụt cổ lại, đặt chén xuống định rời đi.
“Đứng lại đó!”
Thường Khánh Phương lập tức gọi, không để đứa này trốn thoát sau khi đứa kia đã trốn. Bà tiến lên nhéo lỗ tai Cố Tề, ấn hắn ngồi xuống ghế.
“Ngủ gì mà ngủ, mẹ không hiểu các con nữa hay sao. Anh trai con thương con, nó thà thiếu ngủ chứ cũng không để con thiếu ngủ!”
“...”
Cố Tề cảm thấy hối hận vì không sớm rời đi, để bây giờ bị mẹ giữ lại. Mặt mày nhăn nhó, hắn kiên quyết nói:
“Con không muốn mai mối, con sẽ tự tìm, mẹ lo cho anh cả trước đi!”
“Con nghĩ mẹ thèm quan tâm đến chuyện của con hả.” Thường Khánh Phương xì một tiếng.
Cố Tề mới mười chín, còn chưa đủ tuổi kết hôn, Thường Khánh Phương không vội lo cho hắn, mà có muốn cũng không thể lấy người định giới thiệu cho anh trai chuyển sang cho hắn được, như vậy thì không hay.
Trong một số khía cạnh, Thường Khánh Phương vẫn còn khá bảo thủ, bà rất coi trọng những điều này.
“Thế mẹ có chuyện gì? Nếu mẹ muốn anh cả đi gặp mặt thì đừng tìm con nữa. Mẹ biết rồi đấy, chỉ có con nghe lời anh cả, chứ anh ấy đâu có nghe lời con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Khánh Phương không trả lời ngay, bà liếc nhìn về phía cửa phòng Cố Ngộ, rồi mới cúi xuống, hạ giọng hỏi Cố Tề:
“Con nói thật cho mẹ biết đi, ngoài Mạnh Phảng ra, anh con còn chơi thân với người đàn ông nào khác không?”
Dù Cố Ngộ đã khẳng định mình không thích đàn ông, Thường Khánh Phương vẫn không yên tâm.
Chủ yếu là mấy năm nay, bên cạnh Cố Ngộ chẳng có lấy một cô gái nào gần gũi, điều này thực sự khiến bà không khỏi lo lắng.
“Còn cái cậu Mạnh Phảng đó, có phải anh con với cậu ta hay thân thiết, kề vai sát cánh hay gì đó không...”
“Mẹ ơi! Mẹ nghĩ cái gì vậy? Anh con và anh Mạnh Phảng đều là đàn ông chân chính!”
Cố Tề cảm thấy như muốn phát điên, không ngờ mẹ hắn vẫn chưa buông bỏ chuyện này dù anh cả đã nói rõ ràng.
Nếu người khác dám nghi ngờ anh cả như vậy, Cố Tề đã nổi giận, nhưng đây là mẹ, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, bực bội nói:
“Anh con đã nói rõ rồi, không phải anh không tìm mà là chưa gặp được người thích hợp. Mẹ cứ yên tâm tìm người cho phù hợp, đừng có mỗi ngày suy nghĩ lung tung!”
Cố Tề biết rõ anh trai không có vấn đề gì. Hai người họ đi khắp nơi, cái gì cũng đã trải qua, anh trai hắn giữ mình trong sạch, không dính dáng đến cô gái nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro