Thập Niên 80: Cô Vợ Mỹ Miều Của Đại Lão Đoản Mệnh
Khách Đến
Đông Thập Tứ Nguyệt
2024-10-06 18:08:27
“Dì...” Lục Kiều rụt rè gọi nhỏ Biên Lệ Phương.
Biên Lệ Phương biết Lục Kiều ở đây nên không muốn cô nghĩ rằng mình quá khắt khe. Bà hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi: “Chị tìm tôi có việc gì?”
“Không lẽ không có việc gì thì không được đến tìm cô à.”
Thường Khánh Phương thấy thái độ lạnh nhạt của Biên Lệ Phương, lòng cũng có chút tức giận.
Hai người phụ nữ này quen biết nhau từ khi Biên Lệ Phương theo chồng đến Dư Ký. Sau đó, họ dần dần trở nên thân thiết vì hợp tính cách.
Khi còn thân thiết, họ thậm chí còn thân hơn cả chị em ruột, ngày lễ Tết thường tặng nhau thịt và đồ ăn. Nhưng hai năm trước, họ đã có một trận cãi vã lớn vì hiểu lầm.
Dù sau đó hiểu lầm đã được giải quyết nhưng những lời nói lúc cãi nhau quá cay độc, cả hai đều có lòng tự trọng cao, không ai muốn cúi đầu trước. Từ đó, mối quan hệ giữa họ trở nên xa cách.
Lần này Thường Khánh Phương đến tìm Biên Lệ Phương, nguyên nhân chính là vì Cố Ngộ.
Tối hôm qua khi Cố Ngộ kiên quyết từ chối đi gặp mặt, Thường Khánh Phương đã rất lo lắng, lại nghe Cố Tề nói một loạt những yêu cầu lung tung, bà càng thêm rầu rĩ. Sáng nay sau khi ăn sáng, bà đến tìm bà Thái, định hoãn cuộc gặp mặt đã hẹn trước.
Nhưng bà Thái là người keo kiệt, lần này đã nhận được lợi ích từ cả hai phía nên bà ta không muốn hủy cuộc gặp này, vì vậy đã nổi giận với Thường Khánh Phương, còn hỏi bà muốn tìm người đẹp đến mức nào.
Những điều mà Cố Tề nói hôm qua, Thường Khánh Phương lại cho là thật nên bà thật sự liệt kê ra những điều kiện đó.
Bà Thái nghe xong tức đến mức suýt ném vỡ tách trà trong tay, bà ta mắng chửi thậm tệ, không chỉ chửi Thường Khánh Phương mà còn mắng cả Cố Ngộ.
Bà ta bảo rằng Cố Ngộ là kẻ khắc tinh, khắc từ cha đến chú, giờ cả nhà đã bị anh khắc hết, anh nên sống cô độc suốt đời.
Thường Khánh Phương rất bênh vực con cái, cảm thấy mình có lỗi gì cũng được nhưng không thể để ai xúc phạm đến đứa con mà mình nuôi nấng. Bà tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cãi nhau với bà Thái.
Thường Khánh Phương có giọng to hơn, từ khí thế đã áp đảo bà Thái một bậc. bà Thái không cãi lại được liền đuổi bà về, còn mỉa mai bà có giỏi thì hãy đi cầu xin Biên Lệ Phương giúp đỡ đi.
Khi hai người còn thân thiết, họ hay giúp đỡ lẫn nhau, chuyện gì cũng nói cho đối phương. Nếu không phải vì hiểu lầm kia thì chắc chắn chuyện của Cố Ngộ giờ đã do Biên Lệ Phương lo liệu.
Thường Khánh Phương càng nghĩ càng thấy buồn bực, không kiềm chế được mà bước chân đến nhà Biên Lệ Phương.
Đã đến rồi mà ra về như vậy Thường Khánh Phương cũng không cam lòng. Bà nghĩ, thực ra chuyện trước đây hai người đều có lỗi, nếu bà nhận sai trước cũng không sao.
Vậy nên bà hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói với giọng nhẹ nhàng hơn:
“Thôi được rồi, chuyện cũ chỉ là hiểu lầm thôi, cả năm nay chị cũng đã đi làm xa, đừng nhớ đến nữa. Những lời cãi nhau trước đây coi như gió thoảng qua tai đi, bỏ qua được thì bỏ qua!”
Vừa nói, Thường Khánh Phương vừa bước vào phòng, nhìn thấy Lục Kiều, bà thoáng chút sững sờ.
Trước khi bước vào phòng, Thường Khánh Phương chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng của Lục Kiều nhưng không nhìn kỹ.
Đến khi vào trong nhà, bà mới nhận ra cô cháu gái của Biên Lệ Phương thật sự rất xinh đẹp.
Làn da trắng như tuyết, mềm mại như có thể bóp ra nước, đôi lông mày cong, cái miệng nhỏ hồng hào, đôi mắt to tròn lấp lánh. Cô còn đẹp hơn cả những hình ảnh mà Thường Khánh Phương đã tưởng tượng.
Biên Lệ Phương biết Lục Kiều ở đây nên không muốn cô nghĩ rằng mình quá khắt khe. Bà hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi: “Chị tìm tôi có việc gì?”
“Không lẽ không có việc gì thì không được đến tìm cô à.”
Thường Khánh Phương thấy thái độ lạnh nhạt của Biên Lệ Phương, lòng cũng có chút tức giận.
Hai người phụ nữ này quen biết nhau từ khi Biên Lệ Phương theo chồng đến Dư Ký. Sau đó, họ dần dần trở nên thân thiết vì hợp tính cách.
Khi còn thân thiết, họ thậm chí còn thân hơn cả chị em ruột, ngày lễ Tết thường tặng nhau thịt và đồ ăn. Nhưng hai năm trước, họ đã có một trận cãi vã lớn vì hiểu lầm.
Dù sau đó hiểu lầm đã được giải quyết nhưng những lời nói lúc cãi nhau quá cay độc, cả hai đều có lòng tự trọng cao, không ai muốn cúi đầu trước. Từ đó, mối quan hệ giữa họ trở nên xa cách.
Lần này Thường Khánh Phương đến tìm Biên Lệ Phương, nguyên nhân chính là vì Cố Ngộ.
Tối hôm qua khi Cố Ngộ kiên quyết từ chối đi gặp mặt, Thường Khánh Phương đã rất lo lắng, lại nghe Cố Tề nói một loạt những yêu cầu lung tung, bà càng thêm rầu rĩ. Sáng nay sau khi ăn sáng, bà đến tìm bà Thái, định hoãn cuộc gặp mặt đã hẹn trước.
Nhưng bà Thái là người keo kiệt, lần này đã nhận được lợi ích từ cả hai phía nên bà ta không muốn hủy cuộc gặp này, vì vậy đã nổi giận với Thường Khánh Phương, còn hỏi bà muốn tìm người đẹp đến mức nào.
Những điều mà Cố Tề nói hôm qua, Thường Khánh Phương lại cho là thật nên bà thật sự liệt kê ra những điều kiện đó.
Bà Thái nghe xong tức đến mức suýt ném vỡ tách trà trong tay, bà ta mắng chửi thậm tệ, không chỉ chửi Thường Khánh Phương mà còn mắng cả Cố Ngộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta bảo rằng Cố Ngộ là kẻ khắc tinh, khắc từ cha đến chú, giờ cả nhà đã bị anh khắc hết, anh nên sống cô độc suốt đời.
Thường Khánh Phương rất bênh vực con cái, cảm thấy mình có lỗi gì cũng được nhưng không thể để ai xúc phạm đến đứa con mà mình nuôi nấng. Bà tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cãi nhau với bà Thái.
Thường Khánh Phương có giọng to hơn, từ khí thế đã áp đảo bà Thái một bậc. bà Thái không cãi lại được liền đuổi bà về, còn mỉa mai bà có giỏi thì hãy đi cầu xin Biên Lệ Phương giúp đỡ đi.
Khi hai người còn thân thiết, họ hay giúp đỡ lẫn nhau, chuyện gì cũng nói cho đối phương. Nếu không phải vì hiểu lầm kia thì chắc chắn chuyện của Cố Ngộ giờ đã do Biên Lệ Phương lo liệu.
Thường Khánh Phương càng nghĩ càng thấy buồn bực, không kiềm chế được mà bước chân đến nhà Biên Lệ Phương.
Đã đến rồi mà ra về như vậy Thường Khánh Phương cũng không cam lòng. Bà nghĩ, thực ra chuyện trước đây hai người đều có lỗi, nếu bà nhận sai trước cũng không sao.
Vậy nên bà hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói với giọng nhẹ nhàng hơn:
“Thôi được rồi, chuyện cũ chỉ là hiểu lầm thôi, cả năm nay chị cũng đã đi làm xa, đừng nhớ đến nữa. Những lời cãi nhau trước đây coi như gió thoảng qua tai đi, bỏ qua được thì bỏ qua!”
Vừa nói, Thường Khánh Phương vừa bước vào phòng, nhìn thấy Lục Kiều, bà thoáng chút sững sờ.
Trước khi bước vào phòng, Thường Khánh Phương chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng của Lục Kiều nhưng không nhìn kỹ.
Đến khi vào trong nhà, bà mới nhận ra cô cháu gái của Biên Lệ Phương thật sự rất xinh đẹp.
Làn da trắng như tuyết, mềm mại như có thể bóp ra nước, đôi lông mày cong, cái miệng nhỏ hồng hào, đôi mắt to tròn lấp lánh. Cô còn đẹp hơn cả những hình ảnh mà Thường Khánh Phương đã tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro