[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Bọn Buôn Người
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Sau khi lên xe lửa, Trương Thúy Chi ngây ra, nhiều người một cách kỳ cục, trên lối nhỏ ở trạm chờ đều là người.
Nhìn tấm vé trong tay, vất vả lắm mới chen được tới chỗ trong vé ghi thì thấy đã có người ngồi ở đó. Cũng may người kia là người tuổi xấp xỉ mình, sau khi gặp xong thì cô ấy đã chủ động đứng lên nhường chỗ.
Vừa mới ngồi xuống thì xe lửa đã khởi động.
Kệ để hàng trên đầu ghế ngồi đều bày đầy túi lớn túi nhỏ, cô dứt khoát ôm túi mình mang theo vào trong lòng.
Trong túi ngoại trừ một ít quần áo tùy thân thì còn có trứng, bánh rán và hai túi bánh quy do mẹ chồng chuẩn bị, ngoài ra không có gì quá đắt.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sạch sẽ ngồi ở đối diện chủ động lên tiếng hỏi Trương Thúy Chi.
"Cô gái, một mình cô đi xa sao?"
Với sự chào hỏi nhiệt tình của bà thím, Trương Thúy Chi chỉ nở một nụ cười tượng trưng với đối phương chứ không lên tiếng trả lời.
Đa số người dân ở niên đại này đều rất chất phác, nhưng ngược lại có một vài bọn buôn người lợi dụng điểm này để bắt cóc không ít phụ nữ trẻ tuổi, bán vào chỗ sâu trong núi để làm vợ cho người ta, đặc biệt trong thời đại này thì càng hoành hành.
Khi đi ra ngoài, trong thời đại giao thông chưa phát triển, không có camera giám sát này, nếu muốn tìm một người về thì chẳng khác nào như mò kim đáy biển. Cô không thể nào không để ý đến được, vì thế, trên đường đi, cô vô cùng cẩn thận.
Buổi tối, trong toa xe không còn sự ồn ào của ban ngày, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, mọi người gần như đều đi ngủ cả rồi, nhưng Trương Thúy Chi không ngủ. Cô thấy ở lối đi vẫn còn một vài người, cứ thế ngồi trên chiếu ôm chân vùi đầu ngủ, có người thì nằm trên ghế ngủ.
Lúc này, cô phát hiện trên chỗ ngồi ở sườn đối diện mình không xa, có một người đàn ông cũng không ngủ. Khi ánh mắt cô nhìn về phía anh ta, anh ta lại vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nhưng chỉ một hành động nho nhỏ này lại dẫn tới một dự cảm bất hảo trong lòng Trương Thúy Chi.
Không vì cái gì khác, từ lúc lên xe lửa tới bây giờ, trải qua mấy tiếng này, cô vẫn luôn chú ý quan sát một chút về người đàn ông đó và một vài người khác trong toa xe.
Vừa rồi cô thấy người đàn ông nhìn mình ngồi cùng với người phụ nữ trung niên ở đối diện cô, chắc là quen nhau rồi. Tuy rằng hai người cũng không nói chuyện nhiều trước mắt cô.
Nhưng khi cô đi toilet, cô chú ý thấy bên cạnh người đàn ông kia cũng có một người đàn ông khác, hình như là đi theo cô, lúc đó cô cũng không để ý.
Lúc trở về từ toilet, nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện mình đang nói chuyện với người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.
Nghĩ vậy, lông tóc cả người cô dựng đứng lên, nếu bọn họ chỉ là kẻ trộm bình thường thì cô thấy không sao cả.
Mất một chút tiền tài đồ đạc chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần bản thân an toàn không có vấn đề gì là được. Nhưng nếu bọn họ là người buôn lậu, vậy thì tình hình khác hoàn toàn rồi.
Bây giờ còn đang ở trên xe lửa, nhiều người, bọn họ không thể làm gì cô. Nếu bọn họ đi theo cô sau khi xuống xe lửa thì chưa chắc!
Lúc này cô cảm thấy đúng là bất lực với khả năng phát triển mạng lưới thông tin của niên đại này.
Rõ ràng cảm giác đối phương có thể là bọn buôn người nhưng lại không có cách nào báo cảnh sát ngay lập tức. Nếu nói cho nhân viên của xe lửa, trong tình hình không có chứng cớ này, bọn họ cũng không có cách nào bắt mấy người kia cả!
Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, suy nghĩ phải làm gì tiếp theo bây giờ.
Cứ như thế, Trương Thúy Chi nhắm mắt lại, một đêm không ngủ làm tinh thần cả người cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện mình, vẫn nhìn cô không hề chớp mắt. Thấy cô tỉnh lại thì bà ta lập tức nở một nụ cười tỏ vẻ hiền lành giản dị.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thúy Chi nở nụ cười với bà ta, nhìn thấy xe lửa ngừng lại. Chỗ này cách chỗ cô muốn tới còn một trạm dừng nữa.
Cô đặt túi hành lý mình ôm trong lòng lên chỗ ngồi, nói với người phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện mình.
"Chị ơi, em đi vệ sinh một chút, chị trông đồ giúp em nhé."
Nghe thấy lời cô nói, người phụ nữ trung niên kia cười vô cùng vui vẻ.
"Được chứ, em mau đi đi."
Trương Thúy Chi đi đến nhà vệ sinh ở điểm nối toa xe dưới cái nhìn chăm chú của đối phương. Nhờ hình ảnh phản chiếu phía sau của cửa sổ thủy tinh, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi đối diện mình kia đang ra hiệu.
Người đàn ông vốn dĩ định đứng dậy đi theo lại lập tức ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sự cảnh giác của cô lại nảy lên cổ họng!
Nhìn tấm vé trong tay, vất vả lắm mới chen được tới chỗ trong vé ghi thì thấy đã có người ngồi ở đó. Cũng may người kia là người tuổi xấp xỉ mình, sau khi gặp xong thì cô ấy đã chủ động đứng lên nhường chỗ.
Vừa mới ngồi xuống thì xe lửa đã khởi động.
Kệ để hàng trên đầu ghế ngồi đều bày đầy túi lớn túi nhỏ, cô dứt khoát ôm túi mình mang theo vào trong lòng.
Trong túi ngoại trừ một ít quần áo tùy thân thì còn có trứng, bánh rán và hai túi bánh quy do mẹ chồng chuẩn bị, ngoài ra không có gì quá đắt.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sạch sẽ ngồi ở đối diện chủ động lên tiếng hỏi Trương Thúy Chi.
"Cô gái, một mình cô đi xa sao?"
Với sự chào hỏi nhiệt tình của bà thím, Trương Thúy Chi chỉ nở một nụ cười tượng trưng với đối phương chứ không lên tiếng trả lời.
Đa số người dân ở niên đại này đều rất chất phác, nhưng ngược lại có một vài bọn buôn người lợi dụng điểm này để bắt cóc không ít phụ nữ trẻ tuổi, bán vào chỗ sâu trong núi để làm vợ cho người ta, đặc biệt trong thời đại này thì càng hoành hành.
Khi đi ra ngoài, trong thời đại giao thông chưa phát triển, không có camera giám sát này, nếu muốn tìm một người về thì chẳng khác nào như mò kim đáy biển. Cô không thể nào không để ý đến được, vì thế, trên đường đi, cô vô cùng cẩn thận.
Buổi tối, trong toa xe không còn sự ồn ào của ban ngày, yên tĩnh hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, mọi người gần như đều đi ngủ cả rồi, nhưng Trương Thúy Chi không ngủ. Cô thấy ở lối đi vẫn còn một vài người, cứ thế ngồi trên chiếu ôm chân vùi đầu ngủ, có người thì nằm trên ghế ngủ.
Lúc này, cô phát hiện trên chỗ ngồi ở sườn đối diện mình không xa, có một người đàn ông cũng không ngủ. Khi ánh mắt cô nhìn về phía anh ta, anh ta lại vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nhưng chỉ một hành động nho nhỏ này lại dẫn tới một dự cảm bất hảo trong lòng Trương Thúy Chi.
Không vì cái gì khác, từ lúc lên xe lửa tới bây giờ, trải qua mấy tiếng này, cô vẫn luôn chú ý quan sát một chút về người đàn ông đó và một vài người khác trong toa xe.
Vừa rồi cô thấy người đàn ông nhìn mình ngồi cùng với người phụ nữ trung niên ở đối diện cô, chắc là quen nhau rồi. Tuy rằng hai người cũng không nói chuyện nhiều trước mắt cô.
Nhưng khi cô đi toilet, cô chú ý thấy bên cạnh người đàn ông kia cũng có một người đàn ông khác, hình như là đi theo cô, lúc đó cô cũng không để ý.
Lúc trở về từ toilet, nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện mình đang nói chuyện với người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.
Nghĩ vậy, lông tóc cả người cô dựng đứng lên, nếu bọn họ chỉ là kẻ trộm bình thường thì cô thấy không sao cả.
Mất một chút tiền tài đồ đạc chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần bản thân an toàn không có vấn đề gì là được. Nhưng nếu bọn họ là người buôn lậu, vậy thì tình hình khác hoàn toàn rồi.
Bây giờ còn đang ở trên xe lửa, nhiều người, bọn họ không thể làm gì cô. Nếu bọn họ đi theo cô sau khi xuống xe lửa thì chưa chắc!
Lúc này cô cảm thấy đúng là bất lực với khả năng phát triển mạng lưới thông tin của niên đại này.
Rõ ràng cảm giác đối phương có thể là bọn buôn người nhưng lại không có cách nào báo cảnh sát ngay lập tức. Nếu nói cho nhân viên của xe lửa, trong tình hình không có chứng cớ này, bọn họ cũng không có cách nào bắt mấy người kia cả!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ, suy nghĩ phải làm gì tiếp theo bây giờ.
Cứ như thế, Trương Thúy Chi nhắm mắt lại, một đêm không ngủ làm tinh thần cả người cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện mình, vẫn nhìn cô không hề chớp mắt. Thấy cô tỉnh lại thì bà ta lập tức nở một nụ cười tỏ vẻ hiền lành giản dị.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thúy Chi nở nụ cười với bà ta, nhìn thấy xe lửa ngừng lại. Chỗ này cách chỗ cô muốn tới còn một trạm dừng nữa.
Cô đặt túi hành lý mình ôm trong lòng lên chỗ ngồi, nói với người phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện mình.
"Chị ơi, em đi vệ sinh một chút, chị trông đồ giúp em nhé."
Nghe thấy lời cô nói, người phụ nữ trung niên kia cười vô cùng vui vẻ.
"Được chứ, em mau đi đi."
Trương Thúy Chi đi đến nhà vệ sinh ở điểm nối toa xe dưới cái nhìn chăm chú của đối phương. Nhờ hình ảnh phản chiếu phía sau của cửa sổ thủy tinh, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi đối diện mình kia đang ra hiệu.
Người đàn ông vốn dĩ định đứng dậy đi theo lại lập tức ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sự cảnh giác của cô lại nảy lên cổ họng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro