[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Chuyển Đi
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Sắc mặt n Chí Cương mới trầm xuống một chút, buông chiếc thìa trong tay ra, giương mắt đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia, tựa lưng vào chiếc ghế dày phía sau, chất vấn với gương mặt không hề thay đổi.
"Ngày hôm qua em làm như vậy là vì điều này?" Giọng nói đầy từ tính không có chút độ ấm nào, thậm chí còn có mấy phần lạnh lẽo!
Trong lời nói và cả thái độ hiện tại của anh, đều khiến cho Trương Thúy Chi phải trố mắt nhìn đầy mờ mịt. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại được, ý của chồng mình, cùng với thái độ lạnh lùng của anh, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng vậy, anh nghĩ như vậy thì cũng bình thường thôi, trước kia mình có đức hạnh gì cơ chứ? Chính cô cũng biết rõ mà, đột nhiên xảy ra thay đổi lớn như vậy, không đòi tiền thì không nói, còn vừa ngủ với anh, còn muốn chuyển vào thành phố, anh là đàn ông thì không thể không nghĩ nhiều.
Tự đòi và làm cho anh chủ động làm, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bản thân cô chỉ một lòng suy nghĩ cách kiếm tiền sau này, lo lắng không muốn chỉ có một mình anh phải trả tiền cho mọi thứ.
Mà lúc này, trong mắt anh, cô trở thành người vì thương nhớ tiền và nhà của anh, vì thế nên mới muốn chuyển đi ra ngoài. Được rồi, bây giờ cho dù cái trăm cái miệng thì cũng không thể giải thích rõ được.
Xem ra chuyện buôn bán chỉ có thể để đến sau này, vẫn nên nghĩ cách trước, sinh cho mình và anh một đứa con trước đã!
Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đen thẳm tối đen, cô đứng dậy nghiêng người ngồi lên đùi anh, nâng tay vòng qua cổ anh, nhân lúc này mà làm nũng với anh.
"Được rồi, em sai rồi, em sẽ không nhắc tới việc hôm nay nữa, anh tha thứ cho em đi." Nói xong, cô hôn cái bẹp lên gương mặt anh.
Với sự xuống nước của cô, khuôn mặt góc cạnh của n Chí Cương vẫn đông cứng như cũ, vẻ mặt chẳng thay đổi gì, chỉ đưa tay bế người trong lòng mình xuống, không nói gì mà bước chân dài đi ra khỏi phòng.
Trương Thúy Chi nhìn hình bóng cao lớn kia đi ra sân, sau khi biến mất khỏi tầm mắt thì cô không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng, cô cảm giác lần này thật sự chọc anh tức điên rồi!
Chưa rời giường đã nói muốn ra ngoài với cô một chuyến, bây giờ bữa sáng còn chưa ăn xong đã một mình rời đi!
Lúc chạng vạng chiều, trong lòng Trương Thúy Chi ôm lấy một con mèo nhỏ mới đầy tháng trở về. Cô nhìn thấy thôn trưởng rời khỏi nhà mình nên đi vào sân đã hỏi ngay:
"Mẹ, thôn trưởng tới đây làm gì thế?"
Nghe thấy con dâu hỏi, n thị lên tiếng trả lời:
"Ông ấy nói thằng nhóc cứng đầu gọi điện thoại báo có việc gấp nên được bên quân đội cho xe đến đón đi rồi."
Trương Thúy Chi lập tức trợn tròn mắt, sáng này anh còn giận cô, cô còn định lát nữa sẽ dỗ dành anh tiếp, ai ngờ lúc này anh đã được quân đội đón đi rồi?
Lần này đi không biết khi nào mới trở về nữa, lúc này trong lòng cô có một cảm giác không nói nên lời, trống rỗng, cả cơm tối cũng không ăn, cô tắm rửa xong sớm rồi lên giường nằm.
Bên cạnh thiếu người ôm, cảm giác giường trống trải hơn một nửa. Mãi đến đêm khuya, cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại cỡ nào cũng không ngủ được.
Lúc trời sắp sáng thì cô mới ngủ được một chút. Còn chưa ngủ được bao lâu thì lại bị tiếng ồn ào đánh thức.
Doãn Thêu Quyên với vành mắt đỏ ửng, nhìn thấy người thì vội vàng hỏi:
"Thím à, mọi người thật sự sắp chuyển đi rồi sao?"
n thị nhìn Doãn Thêu Quyên, với người suýt thành con dâu của mình trước kia này, không thể nói là có hảo cảm gì nhiều cả.
Trước kia bà đối xử tốt với cô ta là vì sắp thành người nhà, nhưng sau khi cô ta biết thằng nhóc cứng đầu mang về một đứa trẻ nói muốn nuôi nấng, không nói gì đã đòi từ hôn. Tuy bà có thể hiểu được tại sao cô ta làm vậy, nhưng ít nhiều gì bà cũng thấy lạnh lòng.
Còn đứa con dâu hiện tại của bà, tính tình không tốt, cũng hơi hung dữ, trước kia thật sự không dễ sống chung, nhưng mấy buổi tối gần đây, nghe động tĩnh trong phòng bọn họ, hình như là đứa con dâu của bà chủ động hơn một chút rồi.
Những thay đổi có thể nhìn thấy này, chắc cô đang muốn sống yên ổn với thằng nhóc cứng đầu nhà mình đây mà. Nghĩ đến đây, bà nhìn hành động của người trước mặt, đáp lại với giọng điệu khách khí.
"Ừ, hôm qua khi Chí Cương chuẩn bị rời đi thì đã thu dọn nhà ở thành phố, định để Thúy Chi, thím và Tiểu Cường đến thành phố ở, sau này sẽ không trở lại nữa."
Nhiều năm như vậy, thằng nhóc cứng đầu tình nguyện chết dí ở trong cái thôn nhỏ này cũng không muốn trở về thành phố.
Nhưng không ngờ chỉ cần vợ anh nói rằng muốn chuyển tới thành phố buôn bán thì anh thật sự không ý kiến gì mà lập tức đi tìm người thu dọn căn nhà kia sạch sẽ ngay!
Trước khi anh rời đi cũng xử lý chuyện chuyển nhà xong xuôi luôn!
"Ngày hôm qua em làm như vậy là vì điều này?" Giọng nói đầy từ tính không có chút độ ấm nào, thậm chí còn có mấy phần lạnh lẽo!
Trong lời nói và cả thái độ hiện tại của anh, đều khiến cho Trương Thúy Chi phải trố mắt nhìn đầy mờ mịt. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại được, ý của chồng mình, cùng với thái độ lạnh lùng của anh, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng vậy, anh nghĩ như vậy thì cũng bình thường thôi, trước kia mình có đức hạnh gì cơ chứ? Chính cô cũng biết rõ mà, đột nhiên xảy ra thay đổi lớn như vậy, không đòi tiền thì không nói, còn vừa ngủ với anh, còn muốn chuyển vào thành phố, anh là đàn ông thì không thể không nghĩ nhiều.
Tự đòi và làm cho anh chủ động làm, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bản thân cô chỉ một lòng suy nghĩ cách kiếm tiền sau này, lo lắng không muốn chỉ có một mình anh phải trả tiền cho mọi thứ.
Mà lúc này, trong mắt anh, cô trở thành người vì thương nhớ tiền và nhà của anh, vì thế nên mới muốn chuyển đi ra ngoài. Được rồi, bây giờ cho dù cái trăm cái miệng thì cũng không thể giải thích rõ được.
Xem ra chuyện buôn bán chỉ có thể để đến sau này, vẫn nên nghĩ cách trước, sinh cho mình và anh một đứa con trước đã!
Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đen thẳm tối đen, cô đứng dậy nghiêng người ngồi lên đùi anh, nâng tay vòng qua cổ anh, nhân lúc này mà làm nũng với anh.
"Được rồi, em sai rồi, em sẽ không nhắc tới việc hôm nay nữa, anh tha thứ cho em đi." Nói xong, cô hôn cái bẹp lên gương mặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với sự xuống nước của cô, khuôn mặt góc cạnh của n Chí Cương vẫn đông cứng như cũ, vẻ mặt chẳng thay đổi gì, chỉ đưa tay bế người trong lòng mình xuống, không nói gì mà bước chân dài đi ra khỏi phòng.
Trương Thúy Chi nhìn hình bóng cao lớn kia đi ra sân, sau khi biến mất khỏi tầm mắt thì cô không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng, cô cảm giác lần này thật sự chọc anh tức điên rồi!
Chưa rời giường đã nói muốn ra ngoài với cô một chuyến, bây giờ bữa sáng còn chưa ăn xong đã một mình rời đi!
Lúc chạng vạng chiều, trong lòng Trương Thúy Chi ôm lấy một con mèo nhỏ mới đầy tháng trở về. Cô nhìn thấy thôn trưởng rời khỏi nhà mình nên đi vào sân đã hỏi ngay:
"Mẹ, thôn trưởng tới đây làm gì thế?"
Nghe thấy con dâu hỏi, n thị lên tiếng trả lời:
"Ông ấy nói thằng nhóc cứng đầu gọi điện thoại báo có việc gấp nên được bên quân đội cho xe đến đón đi rồi."
Trương Thúy Chi lập tức trợn tròn mắt, sáng này anh còn giận cô, cô còn định lát nữa sẽ dỗ dành anh tiếp, ai ngờ lúc này anh đã được quân đội đón đi rồi?
Lần này đi không biết khi nào mới trở về nữa, lúc này trong lòng cô có một cảm giác không nói nên lời, trống rỗng, cả cơm tối cũng không ăn, cô tắm rửa xong sớm rồi lên giường nằm.
Bên cạnh thiếu người ôm, cảm giác giường trống trải hơn một nửa. Mãi đến đêm khuya, cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại cỡ nào cũng không ngủ được.
Lúc trời sắp sáng thì cô mới ngủ được một chút. Còn chưa ngủ được bao lâu thì lại bị tiếng ồn ào đánh thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doãn Thêu Quyên với vành mắt đỏ ửng, nhìn thấy người thì vội vàng hỏi:
"Thím à, mọi người thật sự sắp chuyển đi rồi sao?"
n thị nhìn Doãn Thêu Quyên, với người suýt thành con dâu của mình trước kia này, không thể nói là có hảo cảm gì nhiều cả.
Trước kia bà đối xử tốt với cô ta là vì sắp thành người nhà, nhưng sau khi cô ta biết thằng nhóc cứng đầu mang về một đứa trẻ nói muốn nuôi nấng, không nói gì đã đòi từ hôn. Tuy bà có thể hiểu được tại sao cô ta làm vậy, nhưng ít nhiều gì bà cũng thấy lạnh lòng.
Còn đứa con dâu hiện tại của bà, tính tình không tốt, cũng hơi hung dữ, trước kia thật sự không dễ sống chung, nhưng mấy buổi tối gần đây, nghe động tĩnh trong phòng bọn họ, hình như là đứa con dâu của bà chủ động hơn một chút rồi.
Những thay đổi có thể nhìn thấy này, chắc cô đang muốn sống yên ổn với thằng nhóc cứng đầu nhà mình đây mà. Nghĩ đến đây, bà nhìn hành động của người trước mặt, đáp lại với giọng điệu khách khí.
"Ừ, hôm qua khi Chí Cương chuẩn bị rời đi thì đã thu dọn nhà ở thành phố, định để Thúy Chi, thím và Tiểu Cường đến thành phố ở, sau này sẽ không trở lại nữa."
Nhiều năm như vậy, thằng nhóc cứng đầu tình nguyện chết dí ở trong cái thôn nhỏ này cũng không muốn trở về thành phố.
Nhưng không ngờ chỉ cần vợ anh nói rằng muốn chuyển tới thành phố buôn bán thì anh thật sự không ý kiến gì mà lập tức đi tìm người thu dọn căn nhà kia sạch sẽ ngay!
Trước khi anh rời đi cũng xử lý chuyện chuyển nhà xong xuôi luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro