[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Đan Áo Len Cho...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
n Chí Cương híp đôi mắt đen lại, quan sát khuôn mặt người ở đối diện, thấy chóp mũi nhỏ xinh của cô ửng đỏ vì lạnh. Lúc này giữa cổ truyền đến cảm giác mát lạnh ở đầu ngón tay, cô đang nâng tay cởi bỏ nút áo khoác anh.
Anh tóm lấy bàn tay trên cổ, nhét thẳng vào trong quần áo, sau đó mở áo khoác, ôm cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi:
"Đi đâu vậy?" Nói xong anh liếc nhìn đống len sợi mà cô để trên giường.
Theo hành động của anh, Trương Thúy Chi cũng yên tâm dán bàn tay lạnh lẽo lên trên cơ bụng đàn hồi của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng cháy, ngón tay đang lạnh cũng dần ấm lại.
Cô lười biếng tựa vào trong lồng ngực ấm áp dễ chịu kia, thở dài đầy thoải mái, lên tiếng trả lời đầy lười biếng.
"Sau khi đi đến khu nhà ở bên kia, em theo họ học đan áo len. Chờ em học xong thì sau này có thể đan len cho anh và con rồi."
Nghe cô nhắc tới con, n Chí Cương hơi thất thần một chút. Anh rũ mắt nhìn người tựa vào trong lòng, chỉ muốn tiến gần xem những lời cô nói có bao nhiêu phần thật hay giả. Một lúc lâu sau, anh mới nói:
"Nếu không học được thì cũng không cần miễn cưỡng, sau này có thể mua mặc được mà."
Trương Thúy Chi nằm trong lòng anh, bàn tay lạnh lẽo ấm trở lại, cũng bắt đầu không thành thật, vốn không nghe thấy chồng mình nói cái gì, bàn tay ở trong quần áo anh cũng bắt đầu làm loạn.
Trong lúc này, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống, rơi vào giữa cần cổ. Cô của bây giờ, chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ không nhịn được mà muốn hôn muốn dính lấy chồng mình.
Theo hành động của cô, n Chí Cương siết chặt vòng tay ôm cô hơn, hơi nghiêng đầu, cảm nhận cảm xúc mềm mại nóng ướt giữa cổ, trong giọng nói có một chút trầm thấp khàn khàn:
"Đừng quậy nữa, đi ăn cơm thôi."
Nghe thấy lời anh nói, Trương Thúy Chi ngoan ngoãn vâng một tiếng, không tiếp tục nữa, bởi vì nãy giờ cô cũng thấy đói bụng thật.
Thức ăn vào buổi trưa chỉ có những món nhạt nhẽo, ăn được một hai miếng là ăn không vào nữa!
Kiếp trước đã nghe nói điều kiện bên này gian khổ, mùa đông không chỉ vô cùng rét lạnh mà bão cát cũng lớn, nhưng không ngờ về phần ẩm thực lại kém như vậy. Khi đó, cô chỉ cần để ý đến người đàn ông ở đối diện một chút, cô nên thừa dịp anh về nhà nghỉ ngơi, đối xử tốt với anh một chút!
Nhưng bản thân cô lúc đó cứ vô tâm vô phế, một lòng vì nhà mẹ đẻ của mình, mỗi lần anh trở về nghỉ ngơi đều không cho anh một vẻ mặt hòa nhã nào cả.
Nói về chuyện thân mật nhất trên giường, ở khoảnh khắc cuối cùng kia, cô cũng không cho anh nhét thứ kia vào, chính là sợ mình sẽ mang thai sớm, có con rồi thì sẽ không còn cách giúp nhà mẹ đẻ của mình nữa!
Nghĩ như vậy, cô lại vùi mặt mình vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, âm thầm mắng bản thân đúng là không ra gì, sao có thể chanh chua đến mức đó được, xứng đáng cô độc hết quãng đời còn lại!
Sau khi cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, lúc này cô mới ngồi ngay ngắn lại, rút tay ra, hai tay ôm lấy đầu người đàn ông nhà mình, tiến lại gần hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng của anh.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Mặc dù cô đã che giấu rất tốt, nhưng n Chí Cương vẫn nhạy cảm bắt được sự thay đổi trên cảm xúc của cô. Nhưng anh chỉ nhìn cô không nói gì, cũng không lên tiếng truy hỏi.
Lúc này Doãn Thêu Quyên đã đến cổng bên này. Cô ta đến đây là để có thể thuận lợi vào trong ở. Lần này cô ta đến để hỏi thăm, lãnh đạo có cấp bậc như n Chí Cương sẽ sắp xếp một căn phòng tốt thôi.
Bây giờ trời đã sắp tối, lúc này đã không còn xe buýt nữa, cô ta không tin anh Chí Cương không tới gặp mình.
Cô ta nắm chặt khăn trùm đầu, giậm chân nhẹ để xua đi rét lạnh:
"Làm phiền anh, tôi là người yêu của n Sở của các anh, anh đi thông báo với anh ấy giúp tôi một chút được không?"
Anh tóm lấy bàn tay trên cổ, nhét thẳng vào trong quần áo, sau đó mở áo khoác, ôm cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi:
"Đi đâu vậy?" Nói xong anh liếc nhìn đống len sợi mà cô để trên giường.
Theo hành động của anh, Trương Thúy Chi cũng yên tâm dán bàn tay lạnh lẽo lên trên cơ bụng đàn hồi của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng cháy, ngón tay đang lạnh cũng dần ấm lại.
Cô lười biếng tựa vào trong lồng ngực ấm áp dễ chịu kia, thở dài đầy thoải mái, lên tiếng trả lời đầy lười biếng.
"Sau khi đi đến khu nhà ở bên kia, em theo họ học đan áo len. Chờ em học xong thì sau này có thể đan len cho anh và con rồi."
Nghe cô nhắc tới con, n Chí Cương hơi thất thần một chút. Anh rũ mắt nhìn người tựa vào trong lòng, chỉ muốn tiến gần xem những lời cô nói có bao nhiêu phần thật hay giả. Một lúc lâu sau, anh mới nói:
"Nếu không học được thì cũng không cần miễn cưỡng, sau này có thể mua mặc được mà."
Trương Thúy Chi nằm trong lòng anh, bàn tay lạnh lẽo ấm trở lại, cũng bắt đầu không thành thật, vốn không nghe thấy chồng mình nói cái gì, bàn tay ở trong quần áo anh cũng bắt đầu làm loạn.
Trong lúc này, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống, rơi vào giữa cần cổ. Cô của bây giờ, chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ không nhịn được mà muốn hôn muốn dính lấy chồng mình.
Theo hành động của cô, n Chí Cương siết chặt vòng tay ôm cô hơn, hơi nghiêng đầu, cảm nhận cảm xúc mềm mại nóng ướt giữa cổ, trong giọng nói có một chút trầm thấp khàn khàn:
"Đừng quậy nữa, đi ăn cơm thôi."
Nghe thấy lời anh nói, Trương Thúy Chi ngoan ngoãn vâng một tiếng, không tiếp tục nữa, bởi vì nãy giờ cô cũng thấy đói bụng thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thức ăn vào buổi trưa chỉ có những món nhạt nhẽo, ăn được một hai miếng là ăn không vào nữa!
Kiếp trước đã nghe nói điều kiện bên này gian khổ, mùa đông không chỉ vô cùng rét lạnh mà bão cát cũng lớn, nhưng không ngờ về phần ẩm thực lại kém như vậy. Khi đó, cô chỉ cần để ý đến người đàn ông ở đối diện một chút, cô nên thừa dịp anh về nhà nghỉ ngơi, đối xử tốt với anh một chút!
Nhưng bản thân cô lúc đó cứ vô tâm vô phế, một lòng vì nhà mẹ đẻ của mình, mỗi lần anh trở về nghỉ ngơi đều không cho anh một vẻ mặt hòa nhã nào cả.
Nói về chuyện thân mật nhất trên giường, ở khoảnh khắc cuối cùng kia, cô cũng không cho anh nhét thứ kia vào, chính là sợ mình sẽ mang thai sớm, có con rồi thì sẽ không còn cách giúp nhà mẹ đẻ của mình nữa!
Nghĩ như vậy, cô lại vùi mặt mình vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, âm thầm mắng bản thân đúng là không ra gì, sao có thể chanh chua đến mức đó được, xứng đáng cô độc hết quãng đời còn lại!
Sau khi cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, lúc này cô mới ngồi ngay ngắn lại, rút tay ra, hai tay ôm lấy đầu người đàn ông nhà mình, tiến lại gần hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng của anh.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Mặc dù cô đã che giấu rất tốt, nhưng n Chí Cương vẫn nhạy cảm bắt được sự thay đổi trên cảm xúc của cô. Nhưng anh chỉ nhìn cô không nói gì, cũng không lên tiếng truy hỏi.
Lúc này Doãn Thêu Quyên đã đến cổng bên này. Cô ta đến đây là để có thể thuận lợi vào trong ở. Lần này cô ta đến để hỏi thăm, lãnh đạo có cấp bậc như n Chí Cương sẽ sắp xếp một căn phòng tốt thôi.
Bây giờ trời đã sắp tối, lúc này đã không còn xe buýt nữa, cô ta không tin anh Chí Cương không tới gặp mình.
Cô ta nắm chặt khăn trùm đầu, giậm chân nhẹ để xua đi rét lạnh:
"Làm phiền anh, tôi là người yêu của n Sở của các anh, anh đi thông báo với anh ấy giúp tôi một chút được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro