[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
N Chí Cương, Em...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
n Chí Cương tưởng rằng sau khi người phụ nữ này biết anh để tiền ở đâu sẽ lập tức trở mặt, nhưng không ngờ cô sẽ tiếp tục dính lấy anh.
Còn tuyên bố muốn chăm lo cho mình với con cái, giờ khắc này, trong lòng anh có chút cảm xúc không nói nên lời, anh biết đây là những lời cô nói ra chỉ để dỗ ngọt mình.
Tuy không rõ tại sao lần này cô không lập tức trở mặt, nhưng anh cũng lười hao tâm tốn sức suy nghĩ mấy thứ này…
Đôi mắt Trương Thúy Chi hận không thể mọc lên trên người đàn ông nhà mình, khi thấy khuôn mặt góc cạnh của anh lại khôi phục đạm mạc xa cách thì không khỏi hốt hoảng trong lòng.
Bởi vậy cô không nhìn đường, vấp chân lảo đảo sắp ngã, thân mình nghiêng về phía trước .
n Chí Cương thấy vậy, nhanh nhẹn vươn cánh tay dài ra, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, ôm cô vào lồng ngực, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Nhìn đường đi.”
Dán lên bờ ngực rắn chắc to rộng, Trương Thúy Chi mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không ngã sấp mặt, căn bản không để ý chồng mình đang nói gì
Sóng vai khoác tay anh cùng đi, ánh mắt cô vẫn dính lên người anh.
Mãi khi về đến nhà, cô ngựa quen đường cũ tìm được chỗ cất tiền, nhìn từng xấp tiền dày cộp, không cần kiểm kê cô cũng biết có bao nhiêu, cô muốn kinh doanh nhỏ trước.
Chờ sang năm quốc doanh dần dần chuyển hộ mới tính toán đến chuyện khác.
Đời trước mở tiệm cơm tuy kiếm lời không ít tiền, nhưng rất mệt, đời này cô không muốn sống mệt như vậy, cô càng muốn nhân lúc còn trẻ mà sinh con.
Lúc này, bên phía nhà Thuyên Trụ, đám người náo loạn xong đã tản đi, quần áo Doãn Thêu Quyên đã bị xé rách không còn hình dạng gì, bởi vì lúc ấy người quá nhiều, ai cũng không thừa nhận đã xuống tay với cô ta.
Mặc dù Doãn Thêu Quyên đã khóc không thành tiếng, một đám xem náo nhiệt lại không ai tiến lên nói đỡ cho cô ta.
Mãi đến khi mẹ Doãn Thêu Quyên nghe tên, vội vàng chạy tới, hùng hùng hổ hổ dẫn người về.
Chuyện này rất nhanh đã lan truyền trong thôn trang, không biết như thế nào lại truyền tới tai vị hôn phu của Doãn Thêu Quyên, sau khi hắn ta biết chuyện này không ra mặt cho nàng, mà trực tiếp lui hôn!
Chuyện này trở thành đề tài bàn tán cho các bữa cơm tiệc trà trong thôn trang.
Mấy ngày nay, liên tiếp mấy buổi, khi Trương Thúy Chi tắm, n Chí Cương đều ngồi trên ghế ngoài sân, yên lặng hút thuốc, cho muỗi uống máu no.
Mỗi lần nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở mới dập thuốc vào nhà.
Hôm nay sau khi Trương Thúy Chi tắm xong, cô mặc một chiếc áo ba lỗ mát mẻ với quần đùi, lắc lư thân thể trắng bóng đến trước mặt n Chí Cương.
Một mông ngồi lên đùi anh, nhét khăn lông vào bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng kia.
“Lau tóc cho em đi.” Nói xong, cô quăng dép lê ra, khoanh chân, lười biếng dựa vào bờ ngực to lớn rắn chắc của anh.
n Chí Cương nhẹ lăn hầu kết, rũ mắt nhìn người trong lồng ngực, hơi thở xung quanh bị mùi hương thoang thoảng bao vây, sợi tóc ướt át dính lên bả vai trắng nõn mượt mà, làm ướt chiếc áo ba lỗ trắng ngà, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua lớp vải dệt mỏng, nhìn thấy quang cảnh nóng bỏng bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh sâu thẳm, thu hồi tầm mắt, nâng tay dùng khăn lông nhẹ nhàng chà lau mái tóc ướt đẫm của cô.
Trương Thúy Chi dựa vào lồng ngực anh, trong lòng không nhịn được thầm mắng, mấy ngày nay mình đã tìm mọi cách quyến rũ anh, chỉ mỗi chưa lột sạch đè anh xuống thôi, nhưng người này không thèm chạm vào mình gì hết!
Nếu không phải đời trước biết anh mạnh mẽ thế nào, giờ phút này cô có khi sẽ hoài nghi anh không được!
Thấy khoảng cách đến ngày anh phải về quân đội càng ngày càng gần, cô quyết định hôm nay phải làm được bằng bất cứ giá nào, xoay người trong lòng anh, tách ra hai chân cưỡi lên người anh.
Cánh tay mảnh khảnh trắng như ngó sen câu lấy cổ anh, mềm như không xương dán lên bờ ngực nóng bỏng kia, mặt dán ở hõm cổ anh, dịu dàng nói: “Em muốn anh.” Dứt lời, môi đỏ ướt át hôn như mưa lên đầu vai cường tráng màu lúa mạch của anh.
Chỉ mấy chữ đơn giản, cùng với sự đụng chạm của bờ môi mềm mại đã khiến thân hình n Chí Cương hơi run lên, đôi con ngươi đen nhánh cũng theo đó mà run rẩy, chiếc khăn lông rơi xuống đất lúc nào không hay.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả, một tay cũng có thể ôm hết của cô, giọng nói trầm thấp hồn hậu mang theo dò hỏi: “Em, có biết, mình đang làm gì không?” Khi nói chuyện, mu bàn tay anh siết chặt, như đang cật lực kiềm chế điều gì.
Còn tuyên bố muốn chăm lo cho mình với con cái, giờ khắc này, trong lòng anh có chút cảm xúc không nói nên lời, anh biết đây là những lời cô nói ra chỉ để dỗ ngọt mình.
Tuy không rõ tại sao lần này cô không lập tức trở mặt, nhưng anh cũng lười hao tâm tốn sức suy nghĩ mấy thứ này…
Đôi mắt Trương Thúy Chi hận không thể mọc lên trên người đàn ông nhà mình, khi thấy khuôn mặt góc cạnh của anh lại khôi phục đạm mạc xa cách thì không khỏi hốt hoảng trong lòng.
Bởi vậy cô không nhìn đường, vấp chân lảo đảo sắp ngã, thân mình nghiêng về phía trước .
n Chí Cương thấy vậy, nhanh nhẹn vươn cánh tay dài ra, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, ôm cô vào lồng ngực, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Nhìn đường đi.”
Dán lên bờ ngực rắn chắc to rộng, Trương Thúy Chi mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không ngã sấp mặt, căn bản không để ý chồng mình đang nói gì
Sóng vai khoác tay anh cùng đi, ánh mắt cô vẫn dính lên người anh.
Mãi khi về đến nhà, cô ngựa quen đường cũ tìm được chỗ cất tiền, nhìn từng xấp tiền dày cộp, không cần kiểm kê cô cũng biết có bao nhiêu, cô muốn kinh doanh nhỏ trước.
Chờ sang năm quốc doanh dần dần chuyển hộ mới tính toán đến chuyện khác.
Đời trước mở tiệm cơm tuy kiếm lời không ít tiền, nhưng rất mệt, đời này cô không muốn sống mệt như vậy, cô càng muốn nhân lúc còn trẻ mà sinh con.
Lúc này, bên phía nhà Thuyên Trụ, đám người náo loạn xong đã tản đi, quần áo Doãn Thêu Quyên đã bị xé rách không còn hình dạng gì, bởi vì lúc ấy người quá nhiều, ai cũng không thừa nhận đã xuống tay với cô ta.
Mặc dù Doãn Thêu Quyên đã khóc không thành tiếng, một đám xem náo nhiệt lại không ai tiến lên nói đỡ cho cô ta.
Mãi đến khi mẹ Doãn Thêu Quyên nghe tên, vội vàng chạy tới, hùng hùng hổ hổ dẫn người về.
Chuyện này rất nhanh đã lan truyền trong thôn trang, không biết như thế nào lại truyền tới tai vị hôn phu của Doãn Thêu Quyên, sau khi hắn ta biết chuyện này không ra mặt cho nàng, mà trực tiếp lui hôn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này trở thành đề tài bàn tán cho các bữa cơm tiệc trà trong thôn trang.
Mấy ngày nay, liên tiếp mấy buổi, khi Trương Thúy Chi tắm, n Chí Cương đều ngồi trên ghế ngoài sân, yên lặng hút thuốc, cho muỗi uống máu no.
Mỗi lần nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở mới dập thuốc vào nhà.
Hôm nay sau khi Trương Thúy Chi tắm xong, cô mặc một chiếc áo ba lỗ mát mẻ với quần đùi, lắc lư thân thể trắng bóng đến trước mặt n Chí Cương.
Một mông ngồi lên đùi anh, nhét khăn lông vào bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng kia.
“Lau tóc cho em đi.” Nói xong, cô quăng dép lê ra, khoanh chân, lười biếng dựa vào bờ ngực to lớn rắn chắc của anh.
n Chí Cương nhẹ lăn hầu kết, rũ mắt nhìn người trong lồng ngực, hơi thở xung quanh bị mùi hương thoang thoảng bao vây, sợi tóc ướt át dính lên bả vai trắng nõn mượt mà, làm ướt chiếc áo ba lỗ trắng ngà, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua lớp vải dệt mỏng, nhìn thấy quang cảnh nóng bỏng bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh sâu thẳm, thu hồi tầm mắt, nâng tay dùng khăn lông nhẹ nhàng chà lau mái tóc ướt đẫm của cô.
Trương Thúy Chi dựa vào lồng ngực anh, trong lòng không nhịn được thầm mắng, mấy ngày nay mình đã tìm mọi cách quyến rũ anh, chỉ mỗi chưa lột sạch đè anh xuống thôi, nhưng người này không thèm chạm vào mình gì hết!
Nếu không phải đời trước biết anh mạnh mẽ thế nào, giờ phút này cô có khi sẽ hoài nghi anh không được!
Thấy khoảng cách đến ngày anh phải về quân đội càng ngày càng gần, cô quyết định hôm nay phải làm được bằng bất cứ giá nào, xoay người trong lòng anh, tách ra hai chân cưỡi lên người anh.
Cánh tay mảnh khảnh trắng như ngó sen câu lấy cổ anh, mềm như không xương dán lên bờ ngực nóng bỏng kia, mặt dán ở hõm cổ anh, dịu dàng nói: “Em muốn anh.” Dứt lời, môi đỏ ướt át hôn như mưa lên đầu vai cường tráng màu lúa mạch của anh.
Chỉ mấy chữ đơn giản, cùng với sự đụng chạm của bờ môi mềm mại đã khiến thân hình n Chí Cương hơi run lên, đôi con ngươi đen nhánh cũng theo đó mà run rẩy, chiếc khăn lông rơi xuống đất lúc nào không hay.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả, một tay cũng có thể ôm hết của cô, giọng nói trầm thấp hồn hậu mang theo dò hỏi: “Em, có biết, mình đang làm gì không?” Khi nói chuyện, mu bàn tay anh siết chặt, như đang cật lực kiềm chế điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro