Thập Niên 80: Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Kiếm Bộn Tiền
Khiến Người Khá...
2024-11-14 03:46:06
Tả Cảnh Ngôn nhìn cô ta mỉm cười, vẻ mỉa mai trong nụ cười khiến trái tim Lý Ái Mỹ run lên.
“Cảnh Ngôn, chị dâu nói cho em biết, đàn ông nếu không về nhà, chắc chắn bên ngoài nuôi người phụ nữ khác. Con gái trong thành phố đều ăn mặc thời thượng và xinh đẹp, thời gian trôi qua, anh ta chắc chắn sẽ bị quyến rũ rồi về đòi ly hôn với em.
Em nghe lời chị, anh ta còn dám không quay lại sao? Em cứ đi từ nhà này sang nhà khác ăn vạ, nếu không được thì ngày nào cũng đánh nhau với người ta. Nếu anh ta còn biết xấu hổ thì phải về nhà tìm em, còn không được nữa thì em tới quân khu tìm, nói hắn ngoại tình, ở bên ngoài tìm nữ nhân, lãnh đạo nhất định sẽ xử lý hắn.”
Tả Cảnh Ngôn bắt chước giống hệt giọng nói và ngữ điẹu của Lý Ái Mỹ. Những gì cô thuật lại đều đúng từng chữ. Lý Ái Mỹ càng nghe càng sốc, cô ta hoài nghi chỉ vào Tả Cảnh Ngôn lắp bắp:
“Cô... cô học cách nói chuyện giống tôi?”
“Chị dâu, trước kia cãi nhau với Lão Lục tôi chỉ tin lời nói của chị. Bây giờ anh ta muốn ly hôn với tôi. Chị hài lòng chưa? Tại sao lại muốn hại tôi? Hay là chị có động cơ thầm kín nào khác?”
Tả Cảnh Ngôn giận dữ chất vấn Lý Ái Mỹ với đôi mắt đỏ hoe. Bàn tay cô run rẩy của cô, nước mắt rơi lã chã.
Mọi người càng nghe xong lại càng đồng cảm. Những lời cô vừa nói chắc chắn chỉ có thể là do Lý Ái Mỹ nói ra, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt như vậy.
Lâm Mỹ Phượng tính khí nóng nảy, sau khi nghe Tả Cảnh Ngôn nói, cô ta cho rằng chính Lý Ái Mỹ chính là người đã xúi giục những cuộc cãi vã giữa mình và chồng. Đột nhiên có chung kẻ thù với Tả Cảnh Ngôn:
“Tả Cảnh Ngôn, cô đừng buồn, chúng tôi sẽ giải thích sự tình cho Lão Lục. May mà cô không vào quân khu gây chuyện, nếu không Lục Hạo Đình thật sự sẽ bị khiển trách. Sao có thể lừa người như vậy chứ?”
Mặc dù những người vợ quân nhân khác không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn Lý Ái Mỹ cho thấy họ tin lời Tả Cảnh Ngôn, cảm thấy Lý Ái Mỹ quá quỷ quyệt. Sau này tốt nhất nên cẩn thận, không để bị cô ta lừa.
Thấy mọi người đều tin, Lý Ái Mỹ tức giận hét vào mặt Tả Cảnh Ngôn:
“Tả Cảnh Ngôn, cô dám bịa đặt. Đừng tưởng rằng cô có thể vô cớ buộc tội tôi chỉ vì bắt chước cách nói chuyện của tôi.”
Sợ tất cả mọi người sẽ tin lời Tả Cảnh Ngôn, cô lại hét lên:
"Mọi người đừng tin cô ấy. Ai mà không biết Tả Cảnh Ngôn thế nào? Cô ta là một kẻ xấu xa vô lại. Làm sao mọi người có thể tin những gì cô ta nói?"
Tả Cảnh Ngôn trừng mắt nhìn Lý Ái Mỹ:
“Chị dâu, kẻ dám làm mà không dám nhận thì là đồ con rùa.”
Lý Ái Mỹ tức điên:
"Mày gọi ai là rùa? Cái thứ quê mùa hôi hám lên thành phố chạy loạn này! Mau cút về quê đi.”
Những lời này khiến mọi người xung quanh phẫn nộ, vợ quân nhân trong khu này phần lớn đều xuất thân từ nông thôn, cô ta còn dám chửi người nhà quê?
Tả Cảnh Ngôn lạnh lùng nói:
“Chị dâu, chị tức giận vì bị vạch trần cũng không thể công kích xuất thân của tôi.”
“Chị là người thành phố nên tự cho mình là trung tâm, người thành phố thì có gì hơn người chứ? Người nông thôn chúng tôi ăn mất miếng thịt nhà chị à? Rõ ràng chị cũng ăn đồ chúng tôi trồng, nhưng quay lưng lại chỉ trích người nông thôn. Nếu giỏi thì chị đừng ăn nữa!”
“Ừ, có giỏi thì đừng ăn đồ chúng tôi trồng.”
“Cô thì cao quý hơn ai? Mọi người đều bình đẳng, sao đến cô lại thích mình thượng đẳng?”
“Còn nói người khác nhân cách thối, sao không tè một vũng mà nhìn lại mình? Đi chung xe với cô làm tôi điếc cả mũi rồi đây.”
Lý Ái Mỹ lỡ chọc phải tổ ong bắp cày, tất cả các chị dâu xuất thân nông thôn đều đứng về phía Tả Cảnh Ngôn. Lý Ái Mỹ mặt tái xanh sau khi bị mắng.
Cô ta hận Tả Cảnh Ngôn vì đã biến mình tại tội nhân của cả khu này. Sao có thể chứ, rõ ràng kế hoạch là kích động mọi người tố cáo Tả Cảnh Ngôn, sao kẻ chịu trận lại là cô ta?
Lý Ái Mỹ tức giận đến mức muốn đánh Tả Cảnh Ngôn nhưng lại bị một nhóm vợ quân nhân vây chặt.
“Cô muốn làm gì? Còn muốn đánh người? Nếu dám đánh cô ấy, chúng ta liền đi gặp lãnh đạo tố cáo cô, để lãnh dạo thấy người nông thôn chúng tôi bị cô bắt nạt.”
“Đúng vậy, nếu cô dám đánh Cảnh Ngôn, chúng ta liền đi làm chứng cho cô ấy.”
Giang Tuyết Ưng cũng bước tới. Lý Ái Mỹ lợi dụng Tả Cảnh Ngôn để kéo chân Lục Hạo Đình, còn bản thân lại trốn sang một bên xem trò vui.
Mà lúc Tả Cảnh Ngôn gây chuyện, nhà Giang Tuyết Ưng chính là chịu trận đầu tiên. Tả Cảnh Ngôn đến nhà cô ăn nhiều nhất vì cô quá nhút nhát không dám phản kháng. Lý Linh và chị dâu Trương trước đây từng bị Tả Cảnh Ngôn mắng. Họ từng cho rằng Tả Cảnh Ngôn là đồ vô sỉ, nhưng hôm nay biết Lý Ái Mỹ là kẻ chủ mưu, thật không thể nuốt trôi cục tức này.
Lục Hạo Đình và Trương Thiết gặp nhau ở cổng khu nhà, trao đổi một chút về việc huấn luyện quân đội.
"Lão Lục, anh chuẩn bị cho cuộc thi quân sự đến đâu rồi?"
Trương Thiết có khuôn mặt tươi cười và luôn mỉm cười khi nói chuyện, không giống như Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình chỉ gật đầu: "Sẵn sàng rồi."
Thấy Lục Hạo Đình cũng không tiếp chuyện mình, Trương Thiết mỉm cười:
"Tôi tin đồng chí chắc chắn làm tốt."
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt. Trương Thiết nghe thấy giọng người phụ nữ đang gây chuyện, nụ cười trên khuôn mặt anh ta biến mất. Anh ta nhìn về phía đám người Giang Tuyết Ưng. Hình như mọi người đang tức giận lên án ai đó.
Lý Ái Mỹ không dám nói thêm gì vì sợ gây phiền phức cho chồng nên chỉ còn biết khóc:
“Các người đều tin những lời bịa đặt của Tả Cảnh Ngôn, ô ô, ta còn oan hơn Đậu Nga, ô ô, ta không muốn sống nữa!"
Thấy vợ mình bị các chị dâu trong khu tấn công vì Tả Cảnh Ngôn, Trương Thiết liếc nhìn Lục Hạo Đình bên cạnh với vẻ mặt phức tạp.
“Lão Lục, xin hãy quản vợ mình cho tốt! Cô ta đi gây sự với vợ tôi. Vợ tôi tính tình tốt như vậy, lại tức đến phát khóc.”
Đôi mắt đen láy của Lục Hạo Đình không có chút cảm xúc liếc nhìn hắn. Trương Thiết không nhìn ra anh đang nghĩ gì, chỉ là khiến hắn có một loại cảm giác áp bức vô hình.
Trương Thiết cau mày, không thích loại cảm giác này, như thể anh là lính của Lục Hạo Đình, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói trầm trầm:
“Vợ tôi vừa tới đây đã bị người ta lợi dụng châm ngòi ly gián. Con mắt của dư luận rất sắc bén, ai khóc ai không không quan trọng.”
Trương Thiết tức giận đến mức gần như hộc máu, ý Lục Hạo Đình là gì? Đây còn không phải bảo vợ hắn châm ngòi ly gián?
Nhìn thấy Lục Hạo Đình xoay người rời đi, hắn vội vàng đuổi theo:
"Lão Lục, xin nói rõ ràng, ai đã lợi dụng vợ anh?"
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy giọng Tả Cảnh Ngôn:
"Chị dâu, chị tưởng không có ai nghe thấy nên muốn phủ nhận phải không? Để tôi nói cho chị biết, những lời hôm đó chị nói với tôi có ít nhất hai người chứng kiến rồi.
Chị có muốn tôi nhờ họ làm chứng trước mặt lãnh đạo chị đã kích động tôi đi gây chuyện như thế nào không?”
“Cảnh Ngôn, chị dâu nói cho em biết, đàn ông nếu không về nhà, chắc chắn bên ngoài nuôi người phụ nữ khác. Con gái trong thành phố đều ăn mặc thời thượng và xinh đẹp, thời gian trôi qua, anh ta chắc chắn sẽ bị quyến rũ rồi về đòi ly hôn với em.
Em nghe lời chị, anh ta còn dám không quay lại sao? Em cứ đi từ nhà này sang nhà khác ăn vạ, nếu không được thì ngày nào cũng đánh nhau với người ta. Nếu anh ta còn biết xấu hổ thì phải về nhà tìm em, còn không được nữa thì em tới quân khu tìm, nói hắn ngoại tình, ở bên ngoài tìm nữ nhân, lãnh đạo nhất định sẽ xử lý hắn.”
Tả Cảnh Ngôn bắt chước giống hệt giọng nói và ngữ điẹu của Lý Ái Mỹ. Những gì cô thuật lại đều đúng từng chữ. Lý Ái Mỹ càng nghe càng sốc, cô ta hoài nghi chỉ vào Tả Cảnh Ngôn lắp bắp:
“Cô... cô học cách nói chuyện giống tôi?”
“Chị dâu, trước kia cãi nhau với Lão Lục tôi chỉ tin lời nói của chị. Bây giờ anh ta muốn ly hôn với tôi. Chị hài lòng chưa? Tại sao lại muốn hại tôi? Hay là chị có động cơ thầm kín nào khác?”
Tả Cảnh Ngôn giận dữ chất vấn Lý Ái Mỹ với đôi mắt đỏ hoe. Bàn tay cô run rẩy của cô, nước mắt rơi lã chã.
Mọi người càng nghe xong lại càng đồng cảm. Những lời cô vừa nói chắc chắn chỉ có thể là do Lý Ái Mỹ nói ra, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt như vậy.
Lâm Mỹ Phượng tính khí nóng nảy, sau khi nghe Tả Cảnh Ngôn nói, cô ta cho rằng chính Lý Ái Mỹ chính là người đã xúi giục những cuộc cãi vã giữa mình và chồng. Đột nhiên có chung kẻ thù với Tả Cảnh Ngôn:
“Tả Cảnh Ngôn, cô đừng buồn, chúng tôi sẽ giải thích sự tình cho Lão Lục. May mà cô không vào quân khu gây chuyện, nếu không Lục Hạo Đình thật sự sẽ bị khiển trách. Sao có thể lừa người như vậy chứ?”
Mặc dù những người vợ quân nhân khác không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn Lý Ái Mỹ cho thấy họ tin lời Tả Cảnh Ngôn, cảm thấy Lý Ái Mỹ quá quỷ quyệt. Sau này tốt nhất nên cẩn thận, không để bị cô ta lừa.
Thấy mọi người đều tin, Lý Ái Mỹ tức giận hét vào mặt Tả Cảnh Ngôn:
“Tả Cảnh Ngôn, cô dám bịa đặt. Đừng tưởng rằng cô có thể vô cớ buộc tội tôi chỉ vì bắt chước cách nói chuyện của tôi.”
Sợ tất cả mọi người sẽ tin lời Tả Cảnh Ngôn, cô lại hét lên:
"Mọi người đừng tin cô ấy. Ai mà không biết Tả Cảnh Ngôn thế nào? Cô ta là một kẻ xấu xa vô lại. Làm sao mọi người có thể tin những gì cô ta nói?"
Tả Cảnh Ngôn trừng mắt nhìn Lý Ái Mỹ:
“Chị dâu, kẻ dám làm mà không dám nhận thì là đồ con rùa.”
Lý Ái Mỹ tức điên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày gọi ai là rùa? Cái thứ quê mùa hôi hám lên thành phố chạy loạn này! Mau cút về quê đi.”
Những lời này khiến mọi người xung quanh phẫn nộ, vợ quân nhân trong khu này phần lớn đều xuất thân từ nông thôn, cô ta còn dám chửi người nhà quê?
Tả Cảnh Ngôn lạnh lùng nói:
“Chị dâu, chị tức giận vì bị vạch trần cũng không thể công kích xuất thân của tôi.”
“Chị là người thành phố nên tự cho mình là trung tâm, người thành phố thì có gì hơn người chứ? Người nông thôn chúng tôi ăn mất miếng thịt nhà chị à? Rõ ràng chị cũng ăn đồ chúng tôi trồng, nhưng quay lưng lại chỉ trích người nông thôn. Nếu giỏi thì chị đừng ăn nữa!”
“Ừ, có giỏi thì đừng ăn đồ chúng tôi trồng.”
“Cô thì cao quý hơn ai? Mọi người đều bình đẳng, sao đến cô lại thích mình thượng đẳng?”
“Còn nói người khác nhân cách thối, sao không tè một vũng mà nhìn lại mình? Đi chung xe với cô làm tôi điếc cả mũi rồi đây.”
Lý Ái Mỹ lỡ chọc phải tổ ong bắp cày, tất cả các chị dâu xuất thân nông thôn đều đứng về phía Tả Cảnh Ngôn. Lý Ái Mỹ mặt tái xanh sau khi bị mắng.
Cô ta hận Tả Cảnh Ngôn vì đã biến mình tại tội nhân của cả khu này. Sao có thể chứ, rõ ràng kế hoạch là kích động mọi người tố cáo Tả Cảnh Ngôn, sao kẻ chịu trận lại là cô ta?
Lý Ái Mỹ tức giận đến mức muốn đánh Tả Cảnh Ngôn nhưng lại bị một nhóm vợ quân nhân vây chặt.
“Cô muốn làm gì? Còn muốn đánh người? Nếu dám đánh cô ấy, chúng ta liền đi gặp lãnh đạo tố cáo cô, để lãnh dạo thấy người nông thôn chúng tôi bị cô bắt nạt.”
“Đúng vậy, nếu cô dám đánh Cảnh Ngôn, chúng ta liền đi làm chứng cho cô ấy.”
Giang Tuyết Ưng cũng bước tới. Lý Ái Mỹ lợi dụng Tả Cảnh Ngôn để kéo chân Lục Hạo Đình, còn bản thân lại trốn sang một bên xem trò vui.
Mà lúc Tả Cảnh Ngôn gây chuyện, nhà Giang Tuyết Ưng chính là chịu trận đầu tiên. Tả Cảnh Ngôn đến nhà cô ăn nhiều nhất vì cô quá nhút nhát không dám phản kháng. Lý Linh và chị dâu Trương trước đây từng bị Tả Cảnh Ngôn mắng. Họ từng cho rằng Tả Cảnh Ngôn là đồ vô sỉ, nhưng hôm nay biết Lý Ái Mỹ là kẻ chủ mưu, thật không thể nuốt trôi cục tức này.
Lục Hạo Đình và Trương Thiết gặp nhau ở cổng khu nhà, trao đổi một chút về việc huấn luyện quân đội.
"Lão Lục, anh chuẩn bị cho cuộc thi quân sự đến đâu rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Thiết có khuôn mặt tươi cười và luôn mỉm cười khi nói chuyện, không giống như Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình chỉ gật đầu: "Sẵn sàng rồi."
Thấy Lục Hạo Đình cũng không tiếp chuyện mình, Trương Thiết mỉm cười:
"Tôi tin đồng chí chắc chắn làm tốt."
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt. Trương Thiết nghe thấy giọng người phụ nữ đang gây chuyện, nụ cười trên khuôn mặt anh ta biến mất. Anh ta nhìn về phía đám người Giang Tuyết Ưng. Hình như mọi người đang tức giận lên án ai đó.
Lý Ái Mỹ không dám nói thêm gì vì sợ gây phiền phức cho chồng nên chỉ còn biết khóc:
“Các người đều tin những lời bịa đặt của Tả Cảnh Ngôn, ô ô, ta còn oan hơn Đậu Nga, ô ô, ta không muốn sống nữa!"
Thấy vợ mình bị các chị dâu trong khu tấn công vì Tả Cảnh Ngôn, Trương Thiết liếc nhìn Lục Hạo Đình bên cạnh với vẻ mặt phức tạp.
“Lão Lục, xin hãy quản vợ mình cho tốt! Cô ta đi gây sự với vợ tôi. Vợ tôi tính tình tốt như vậy, lại tức đến phát khóc.”
Đôi mắt đen láy của Lục Hạo Đình không có chút cảm xúc liếc nhìn hắn. Trương Thiết không nhìn ra anh đang nghĩ gì, chỉ là khiến hắn có một loại cảm giác áp bức vô hình.
Trương Thiết cau mày, không thích loại cảm giác này, như thể anh là lính của Lục Hạo Đình, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói trầm trầm:
“Vợ tôi vừa tới đây đã bị người ta lợi dụng châm ngòi ly gián. Con mắt của dư luận rất sắc bén, ai khóc ai không không quan trọng.”
Trương Thiết tức giận đến mức gần như hộc máu, ý Lục Hạo Đình là gì? Đây còn không phải bảo vợ hắn châm ngòi ly gián?
Nhìn thấy Lục Hạo Đình xoay người rời đi, hắn vội vàng đuổi theo:
"Lão Lục, xin nói rõ ràng, ai đã lợi dụng vợ anh?"
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy giọng Tả Cảnh Ngôn:
"Chị dâu, chị tưởng không có ai nghe thấy nên muốn phủ nhận phải không? Để tôi nói cho chị biết, những lời hôm đó chị nói với tôi có ít nhất hai người chứng kiến rồi.
Chị có muốn tôi nhờ họ làm chứng trước mặt lãnh đạo chị đã kích động tôi đi gây chuyện như thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro