Thập Niên 80: Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Kiếm Bộn Tiền
Thưởng Trà
2024-11-14 03:46:06
Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Lục Hạo Đình trở lại với vẻ mặt nặng nề.
Tả Cảnh Ngôn đứng dậy nhìn anh, lau tay vào lưng áo.
"Số tiền này tôi đưa cho cô, cô không được ra ngoài ăn trực nữa."
Lục Hạo Đình tức giận lấy hết số tiền mình có đặt lên bàn, anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này một phút nào, kiên quyết nói:
"Tôi sẽ tìm cho cô một công việc và một nơi ở, sau đó chúng ta sẽ ly hôn."
Tả Cảnh Ngôn bình tĩnh nói với anh:
"Tôi không cần tiền của anh, chỉ cần giúp tôi tìm một nơi để ở."
Lục Hạo Đình nheo mắt nhìn cô, anh thật sự không quen với sự bình tĩnh như vậy của cô, chẳng lẽ có người khuyên cô lấy lùi làm tiến?
Dù cô có giở trò gì thì cuộc hôn nhân này cũng phải kết thúc thôi. Lục Hạo Đình mạnh mẽ ra lệnh:
"Cầm lấy số tiền này. Nếu cô lại quấy rầy nhà người khác, tôi sẽ ném cô về nông thôn."
Tả Cảnh Ngôn nhìn số tiền trên bàn cười khổ, tiếng đóng cửa nặng nề cho thấy người đàn ông này vô cùng tức giận, không muốn cùng cô dây dưa thêm nữa.
Sau khi kiểm tra, hóa ra tổng cộng là hai mươi ba tệ sáu mươi xu. Tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục Hạo Đình là bốn mươi hai tệ, gửi mười lăm tệ cho gia đình, và để lại hai mươi tệ chi phí sinh hoạt cho Tả Cảnh Ngôn. Bản thân chỉ giữ lại bảy tệ.
Tả Cảnh Ngôn hiện tại thực sự đang thiếu tiền, nhưng cô không thể lấy số tiền này. Nếu cô nhận, cô sẽ không khác gì nguyên chủ, trở thành một người phụ nữ dựa vào đàn ông.
Nhưng với tình hình hiện tại: không có tiền trong túi, không có thức ăn trong bếp, không có dầu trong đèn, thì việc sinh tồn cũng là cả một vấn đề.
Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, nhưng kinh doanh gì thì cũng cần vốn. Tả Cảnh Ngôn cau mày, vô thức gõ ngón tay lên bàn, nghĩ cách kiếm những đồng tiền đầu tiên.
Tóc cô xõa xuống mu bàn tay, có chút ngứa ngáy, Tả Cảnh Ngôn nhìn xuống mỉm cười.
Nguyên chủ tóc đen dày, mềm mại như sa tanh, dài đến eo.
Nhớ lại những bài báo có người bán tóc lấy tiền, cô quyết định ngày mai lên thành phố xem có tiệm làm tóc nào thu mua không.
Với số vốn khởi nghiệp đầu tiên, cô đã có cách kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tả Cảnh Ngôn phơi quần áo sạch ngoài sân và chuẩn bị đi ngủ sớm.
Vừa định đóng cửa lại, cô đã bị một đôi bàn tay to đẩy ra, Lục Hạo Đình quay trở lại với hộp cơm trên tay, vẻ mặt ủ rũ đặt lên bàn, rồi rời đi không nói một lời.
"Cảm ơn."
Tả Cảnh Ngôn đuổi theo để cảm ơn, nhưng Lục Hạo Đình đã rời đi mà không ngoảnh lại.
Tả Cảnh Ngôn nhìn theo bóng lưng của anh, cười khổ lắc đầu. Lục Hạo Đình là một người đàn ông tốt, chính trực và có trách nhiệm, đẹp trai lại là một quân nhân, về mọi mặt đều đáp ứng được tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của chính cô. Nếu là cô của kiếp trước chắc chắn sẽ theo đuổi anh.
Nhưng bây giờ côchỉ có thể cười trừ, không có bất kỳ mối liên hệ nào với người đàn ông này.
Trên thực tế, cô rất đồng cảm với Lục Hạo Đình. Anh từng ba lần vô địch võ thuật trong quân đội, có tương lai tươi sáng.
Cưới một người phụ nữ như nguyên chủ sẽ hủy hoại danh tiếng, thậm chí ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta.
Tả Cảnh Ngôn cũng thực sự đói, mặc dù cô đã ăn hai chiếc bánh bao Viên Viên mang đến, nhưng những chiếc bánh bao chay không có khả năng chống đói. Cô cũng đã tiêu hóa hết từ lâu sau khi làm việc cả buổi chiều.
Thôi thì không thể xin tiền nhưng vẫn có thể ăn, dù sao cô vẫn được coi là vợ của Lục Hạo Đình!
Tả Cảnh Ngôn ngồi ở bàn ăn mở hộp cơm bằng nhôm, bên trong hộp là cơm và hai món chay, một quả dưa, một quả trứng tráng cà chua. Đều là món cô thích nhất.
Cô tưởng mình không thể ăn nhiều như vậy nhưng lại ăn đến đáy, ăn hết đồ trong hộp cơm đầy đủ.
Rửa hộp cơm bằng nước nóng, ở nhà không có cốc nên Tả Cảnh Ngôn chỉ có thể đổ nước vào hộp cơm làm một chiếc cốc tạm thời.
Cô ngồi vào bàn và bắt đầu viết ra những thứ mình cần mua, bao gồm dầu, muối, nước tương và giấm, gạo và mì trắng, cốc đựng nước uống, thìa nấu ăn, dầu hỏa cho bếp và một ít đường cùng táo gai. Cô đã hứa với Đông Đông sẽ làm kẹo táo cho nó, không thể thất hứa được.
Ngoài thức ăn, cô còn muốn mua một ít giấy vệ sinh vì sắp đến kỳ kinh nguyệt.
Viết đủ thứ gần như phải mất một tờ giấy và tốn rất nhiều tiền.
Cô vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền thôi, cảm giác tiêu tiền có tính toán này thật quá khó chịu.
Khi Tả Cảnh Ngôn nghĩ đến việc kiếm tiền, toàn thân cô tràn đầy sức mạnh. Không gì có thể ngăn cản cô.
Tả Cảnh Ngôn đóng cửa lại và đi ngủ sớm. Sáng ra bị mặt trời chói chang làm cho tỉnh giấc. Chậc, phải mua thêm cả rèm, nếu không mỗi ngày cô sẽ không thể ngủ ngon được.
Tả Cảnh Ngôn bôi kem đánh răng lên tay. Tối qua cũng đánh như thế này, bàn chải đánh răng của nguyên chủ quá bẩn, không thể dùng được.
Lục Hạo Đình quả thực có bàn chải đánh răng, nhưng Tả Cảnh Ngôn không thể vượt qua rào cản tâm lý, chỉ có thể dùng ngón tay đánh răng.
Đánh răng xong, Tả Cảnh Ngôn yên lặng viết bàn chải đánh răng và kem đánh răng vào danh sách mua sắm. Cô đã nặn mấy lần, chắc chỉ cần hai lần nữa là tuýp kem đánh răng sẽ hoàn toàn trống rỗng.
Quần áo đã được phơi khô qua đêm, Tả Cảnh Ngôn thay áo sơ mi và quần dài của Lục Hạo Đình, mặc quần áo của mình, tết mái tóc dài thành hai bím và sảng khoái bước ra ngoài.
Đi xe buýt tới quận chỉ mất 20 xu, Tả Cảnh Ngôn không muốn dùng tiền của Lục Hạo Đình nên tự mình đi bộ vào thành phố. Khi đi ngang qua trạm xe buýt thì bị ai đó chặn lại.
Người gọi cô là Lý Ái Mỹ, vợ của tiểu đoàn trưởng Trương. Chồng cô ta và Lục Hạo Đình cùng thuộc ban lãnh đạo, cả hai đều có hy vọng được thăng cấp. Chồng Lý Ái Mỹ không nổi tiếng bằng Lục Hạo Đình, công tác cũng không bằng Lục Hạo Đình, có khả năng là không thể cạnh tranh được với anh.
"Vợ của Lục tiểu đoàn trưởng, tôi nghe nói hôm qua cô cướp kẹo của trẻ con? Chẳng lẽ Lục tiểu đoàn trưởng không đưa tiền cho cô sao? Thật quá đáng. Anh ta ăn uống ở ngoài còn để cô chết đói ở nhà. "
Lý Ái Mỹ mở miệng đã gieo bất hòa, lại còn cố tình nói to, sợ người khác không nghe thấy.
Tả Cảnh Ngôn liếc nhìn cô ta. Lý Ái Mỹ mặc áo sơ mi màu vàng, quần kaki màu xanh, giày da cao gót mũi tròn và uốn tóc, trông vô cùng bắt mắt giữa một nhóm vợ quân nhân giản dị.
Nghe nói gia đình cô ta rất quyền lực. Cha cô ấy là trưởng bộ phận kinh doanh của một nhà máy thép, mẹ là kế toán tại một xưởng dệt kim, còn cô ta là thủ kho của một công ty dược phẩm.
Vì vậy, cô ta có cuộc sống sung sướng thoải mái nhất trong khu gia đình quân nhân, quần áo cũng là tốt nhất, nguyên chủ rất ghen tị với cô ta.
Nếu nguyên chủ nghe được lời xúi giục của Lý Ái Mỹ, hẳn sẽ làm theo ý cô ta và mắng mỏ Lục Hạo Đình.
Nhưng bây giờ Tả Cảnh Ngôn ở đây, cô mười tám tuổi bước ra thế giới, vất vả đến mức không nhìn thấy mặt trời. Những thủ đoạn nhỏ như vậy e là không đáng cho cô để vào mắt.
Tả Cảnh Ngôn lắc đầu:
"Lão Lục để lại cho tôi một ít tiền, nhưng tôi tiêu hết rồi. Hôm qua tôi vô tình làm rơi kẹo táo của Đông Đông xuống đất, đã nói với đứa nhỏ hôm nay sẽ cho nó mười viên kẹo đường."
"Chỉ bằng cô? Cô làm thế nào bồi thường cho nó?"
Lý Ái Mỹ thấy Tả Cảnh Ngôn không làm theo lời mình, cô ta không khỏi chế nhạo và nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt ttừ trên xuống dưới. Sao hôm nay cô ta lại có thể thông minh như vậy? Thậm chí còn không mắng Lục Hạo Đình?
Tả Cảnh Ngôn thu hồi nụ cười, lạnh lùng đáp:
"Lão Lục hôm qua về đưa tiền cho tôi, mấy quả táo làm kẹo cũng cũng không đắt lắm, sao lại không có tiền bồi thường?"
Cho dù cô ly hôn với Lục Hạo Đình, cô cũng không thể để người khác vu khống anh. Hơn nữa cô không hề nói dối, Lục Hạo Đình quả thực đưa tiền cho cô.
Lý Ái Mỹ khịt mũi chế nhạo, vỗ tay rồi quay lại nói với mấy người vợ quân nhân đang đợi xe buýt
"Mọi người nghe rồi làm chứng cho tôi nhé. Vợ của tiểu đoàn trưởng Lục lại định lừa chúng ta. Chị dâu Lý, khi nào cô ta đền cho các người thì nhớ nói cho chúng tôi biết nha."
Tả Cảnh Ngôn mờ mịt nhìn Giang Tuyết Ưng. Hôm qua còn cảm thấy Giang Tuyết Ưng là người tốt, sao lại đâm sau lưng mình rồi?
Giang Tuyết Ưng bị Lý Ái Mỹ làm cho xấu hổ, giải thích với Tả Cảnh Ngôn:
"Tôi không nói gì với cô ta."
Tả Cảnh Ngôn nhìn thấy phản ứng của Giang Tuyết Ưng, biết cô đã hiểu lầm mình, mỉm cười gật đầu:
"Tôi biết, chị dâu tốt bụng như vậy sao có thể nói dối!"
Lý Ái Mỹ không thể chịu đựng được việc không ai để ý đến mình:
"Tả Tĩnh Ngôn, cô cho rằng ai đang nói dối?"
Tả Cảnh Ngôn nghi ngờ nhìn Lý Ái Mỹ bằng đôi mắt trong veo:
“Đương nhiên là người khác nói dối rồi. Cái gì cơ? Chị dâu, chị là người nói dối à? Không, chị dâu, chị là người có văn hóa, sao có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy?”
Tả Cảnh Ngôn mặc dù dùng câu hỏi nhưng giọng điệu của cô ấy lại khẳng định, một số bà vợ quân nhân xung quanh nhìn Lý Ái Mỹ, họ quả thực đã nghe những gì Lý Ái Mỹ nói.
"Tôi... Tôi không nói thế!"
Lý Ái Mỹ cảm thấy không thoải mái khi bị mọi người nhìn, cô ta tức giận liếc nhìn Tả Cảnh Ngôn, sao hôm nay kẻ ngốc này lại mồm mép như thế?
"Nếu chị dâu tôi không nói thì không sao. Tôi chỉ muốn nói rằng chị dâu không phải là người vô liêm sỉ như vậy!"
Tả Cảnh Ngôn nở một nụ cười vô hại và nói với giọng điệu thoải mái, nhưng lời nói lại thầm mắng Lý Ái Mỹ.
Lý Ái Mỹ mặt tái xanh vì tức giận, cô ta căm ghét trừng mắt nhìn Tả Cảnh Ngôn. Thấy cô quay người đi về phía quận lỵ, Lý Ái Mỹ đột nhiên có cảm giác tự tôn.
"Tả Cảnh Ngôn, không phải nói Lục tiểu đoàn trưởng để lại tiền cho cô sao? Sao một xu tiền xe cô cũng không có?"
Tả Cảnh Ngôn quay lại mỉm cười:
"Đêm qua tôi ngủ không ngon, chị dâu có mùi... nước hoa nồng quá, tôi sợ nôn mất."
Nguyên chủ bị Lý Ái Mỹ xúi giục đi ăn trực khắp khu nhà, tìm người gây sự ép Lục Hạo Đình về nhà, giờ lại muốn dùng chính mình để hủy hoại danh tiếng của Lục Hạo Đình? Vậy thì đừng trách cô ấy thô lỗ.
"Cô?"
Lý Ái Mỹ tức phát điên, mùi cơ thể cô ta khá nồng khi đổ mồ hôi vào mùa hè nên phải xịt thêm nước hoa để che đậy, Tả Cảnh Ngôn không phải đang chế nhạo cô ta sao?
Những người vợ quân nhân trước mặt chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào ngón chân và mím môi nhịn cười.
Tả Cảnh Ngôn sau khi diễn vai trà xanh thì trong lòng vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga, bước chân thoải mái. Vừa đi ra không bao lâu, phía sau đã có một chiếc xe buýt chạy tới.
Lý Ái Mỹ nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn từ trên xe, cố tình mở cửa sổ và hét lớn:
"Tả Cảnh Ngôn, chúng tôi đi trước đi, cô cứ đi bộ chậm rãi tới trưa là đến quận thôi."
Tả Cảnh Ngôn tiếp tục diễn sâu, cúi đầu và đáp lại với giọng buồn bã:
"Chị dâu, chúc chị đi vui vẻ."
Lý Ái Mỹ tức đến giậm chân.
Giang Tuyết Ưng không nhịn được cười, trong lòng vui vẻ quá, mọi người đều không chịu nổi Lý Ái Mỹ kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc tội nàng. Cuối cùng thì vỏ quýt dày cũng có móng tay nhọn.
Tả Cảnh Ngôn này, nhìn kỹ cũng dễ thương phết!
"Lão Lục, trước mặt là vợ cậu sao?"
Tả Cảnh Ngôn đứng dậy nhìn anh, lau tay vào lưng áo.
"Số tiền này tôi đưa cho cô, cô không được ra ngoài ăn trực nữa."
Lục Hạo Đình tức giận lấy hết số tiền mình có đặt lên bàn, anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này một phút nào, kiên quyết nói:
"Tôi sẽ tìm cho cô một công việc và một nơi ở, sau đó chúng ta sẽ ly hôn."
Tả Cảnh Ngôn bình tĩnh nói với anh:
"Tôi không cần tiền của anh, chỉ cần giúp tôi tìm một nơi để ở."
Lục Hạo Đình nheo mắt nhìn cô, anh thật sự không quen với sự bình tĩnh như vậy của cô, chẳng lẽ có người khuyên cô lấy lùi làm tiến?
Dù cô có giở trò gì thì cuộc hôn nhân này cũng phải kết thúc thôi. Lục Hạo Đình mạnh mẽ ra lệnh:
"Cầm lấy số tiền này. Nếu cô lại quấy rầy nhà người khác, tôi sẽ ném cô về nông thôn."
Tả Cảnh Ngôn nhìn số tiền trên bàn cười khổ, tiếng đóng cửa nặng nề cho thấy người đàn ông này vô cùng tức giận, không muốn cùng cô dây dưa thêm nữa.
Sau khi kiểm tra, hóa ra tổng cộng là hai mươi ba tệ sáu mươi xu. Tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục Hạo Đình là bốn mươi hai tệ, gửi mười lăm tệ cho gia đình, và để lại hai mươi tệ chi phí sinh hoạt cho Tả Cảnh Ngôn. Bản thân chỉ giữ lại bảy tệ.
Tả Cảnh Ngôn hiện tại thực sự đang thiếu tiền, nhưng cô không thể lấy số tiền này. Nếu cô nhận, cô sẽ không khác gì nguyên chủ, trở thành một người phụ nữ dựa vào đàn ông.
Nhưng với tình hình hiện tại: không có tiền trong túi, không có thức ăn trong bếp, không có dầu trong đèn, thì việc sinh tồn cũng là cả một vấn đề.
Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, nhưng kinh doanh gì thì cũng cần vốn. Tả Cảnh Ngôn cau mày, vô thức gõ ngón tay lên bàn, nghĩ cách kiếm những đồng tiền đầu tiên.
Tóc cô xõa xuống mu bàn tay, có chút ngứa ngáy, Tả Cảnh Ngôn nhìn xuống mỉm cười.
Nguyên chủ tóc đen dày, mềm mại như sa tanh, dài đến eo.
Nhớ lại những bài báo có người bán tóc lấy tiền, cô quyết định ngày mai lên thành phố xem có tiệm làm tóc nào thu mua không.
Với số vốn khởi nghiệp đầu tiên, cô đã có cách kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tả Cảnh Ngôn phơi quần áo sạch ngoài sân và chuẩn bị đi ngủ sớm.
Vừa định đóng cửa lại, cô đã bị một đôi bàn tay to đẩy ra, Lục Hạo Đình quay trở lại với hộp cơm trên tay, vẻ mặt ủ rũ đặt lên bàn, rồi rời đi không nói một lời.
"Cảm ơn."
Tả Cảnh Ngôn đuổi theo để cảm ơn, nhưng Lục Hạo Đình đã rời đi mà không ngoảnh lại.
Tả Cảnh Ngôn nhìn theo bóng lưng của anh, cười khổ lắc đầu. Lục Hạo Đình là một người đàn ông tốt, chính trực và có trách nhiệm, đẹp trai lại là một quân nhân, về mọi mặt đều đáp ứng được tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của chính cô. Nếu là cô của kiếp trước chắc chắn sẽ theo đuổi anh.
Nhưng bây giờ côchỉ có thể cười trừ, không có bất kỳ mối liên hệ nào với người đàn ông này.
Trên thực tế, cô rất đồng cảm với Lục Hạo Đình. Anh từng ba lần vô địch võ thuật trong quân đội, có tương lai tươi sáng.
Cưới một người phụ nữ như nguyên chủ sẽ hủy hoại danh tiếng, thậm chí ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta.
Tả Cảnh Ngôn cũng thực sự đói, mặc dù cô đã ăn hai chiếc bánh bao Viên Viên mang đến, nhưng những chiếc bánh bao chay không có khả năng chống đói. Cô cũng đã tiêu hóa hết từ lâu sau khi làm việc cả buổi chiều.
Thôi thì không thể xin tiền nhưng vẫn có thể ăn, dù sao cô vẫn được coi là vợ của Lục Hạo Đình!
Tả Cảnh Ngôn ngồi ở bàn ăn mở hộp cơm bằng nhôm, bên trong hộp là cơm và hai món chay, một quả dưa, một quả trứng tráng cà chua. Đều là món cô thích nhất.
Cô tưởng mình không thể ăn nhiều như vậy nhưng lại ăn đến đáy, ăn hết đồ trong hộp cơm đầy đủ.
Rửa hộp cơm bằng nước nóng, ở nhà không có cốc nên Tả Cảnh Ngôn chỉ có thể đổ nước vào hộp cơm làm một chiếc cốc tạm thời.
Cô ngồi vào bàn và bắt đầu viết ra những thứ mình cần mua, bao gồm dầu, muối, nước tương và giấm, gạo và mì trắng, cốc đựng nước uống, thìa nấu ăn, dầu hỏa cho bếp và một ít đường cùng táo gai. Cô đã hứa với Đông Đông sẽ làm kẹo táo cho nó, không thể thất hứa được.
Ngoài thức ăn, cô còn muốn mua một ít giấy vệ sinh vì sắp đến kỳ kinh nguyệt.
Viết đủ thứ gần như phải mất một tờ giấy và tốn rất nhiều tiền.
Cô vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền thôi, cảm giác tiêu tiền có tính toán này thật quá khó chịu.
Khi Tả Cảnh Ngôn nghĩ đến việc kiếm tiền, toàn thân cô tràn đầy sức mạnh. Không gì có thể ngăn cản cô.
Tả Cảnh Ngôn đóng cửa lại và đi ngủ sớm. Sáng ra bị mặt trời chói chang làm cho tỉnh giấc. Chậc, phải mua thêm cả rèm, nếu không mỗi ngày cô sẽ không thể ngủ ngon được.
Tả Cảnh Ngôn bôi kem đánh răng lên tay. Tối qua cũng đánh như thế này, bàn chải đánh răng của nguyên chủ quá bẩn, không thể dùng được.
Lục Hạo Đình quả thực có bàn chải đánh răng, nhưng Tả Cảnh Ngôn không thể vượt qua rào cản tâm lý, chỉ có thể dùng ngón tay đánh răng.
Đánh răng xong, Tả Cảnh Ngôn yên lặng viết bàn chải đánh răng và kem đánh răng vào danh sách mua sắm. Cô đã nặn mấy lần, chắc chỉ cần hai lần nữa là tuýp kem đánh răng sẽ hoàn toàn trống rỗng.
Quần áo đã được phơi khô qua đêm, Tả Cảnh Ngôn thay áo sơ mi và quần dài của Lục Hạo Đình, mặc quần áo của mình, tết mái tóc dài thành hai bím và sảng khoái bước ra ngoài.
Đi xe buýt tới quận chỉ mất 20 xu, Tả Cảnh Ngôn không muốn dùng tiền của Lục Hạo Đình nên tự mình đi bộ vào thành phố. Khi đi ngang qua trạm xe buýt thì bị ai đó chặn lại.
Người gọi cô là Lý Ái Mỹ, vợ của tiểu đoàn trưởng Trương. Chồng cô ta và Lục Hạo Đình cùng thuộc ban lãnh đạo, cả hai đều có hy vọng được thăng cấp. Chồng Lý Ái Mỹ không nổi tiếng bằng Lục Hạo Đình, công tác cũng không bằng Lục Hạo Đình, có khả năng là không thể cạnh tranh được với anh.
"Vợ của Lục tiểu đoàn trưởng, tôi nghe nói hôm qua cô cướp kẹo của trẻ con? Chẳng lẽ Lục tiểu đoàn trưởng không đưa tiền cho cô sao? Thật quá đáng. Anh ta ăn uống ở ngoài còn để cô chết đói ở nhà. "
Lý Ái Mỹ mở miệng đã gieo bất hòa, lại còn cố tình nói to, sợ người khác không nghe thấy.
Tả Cảnh Ngôn liếc nhìn cô ta. Lý Ái Mỹ mặc áo sơ mi màu vàng, quần kaki màu xanh, giày da cao gót mũi tròn và uốn tóc, trông vô cùng bắt mắt giữa một nhóm vợ quân nhân giản dị.
Nghe nói gia đình cô ta rất quyền lực. Cha cô ấy là trưởng bộ phận kinh doanh của một nhà máy thép, mẹ là kế toán tại một xưởng dệt kim, còn cô ta là thủ kho của một công ty dược phẩm.
Vì vậy, cô ta có cuộc sống sung sướng thoải mái nhất trong khu gia đình quân nhân, quần áo cũng là tốt nhất, nguyên chủ rất ghen tị với cô ta.
Nếu nguyên chủ nghe được lời xúi giục của Lý Ái Mỹ, hẳn sẽ làm theo ý cô ta và mắng mỏ Lục Hạo Đình.
Nhưng bây giờ Tả Cảnh Ngôn ở đây, cô mười tám tuổi bước ra thế giới, vất vả đến mức không nhìn thấy mặt trời. Những thủ đoạn nhỏ như vậy e là không đáng cho cô để vào mắt.
Tả Cảnh Ngôn lắc đầu:
"Lão Lục để lại cho tôi một ít tiền, nhưng tôi tiêu hết rồi. Hôm qua tôi vô tình làm rơi kẹo táo của Đông Đông xuống đất, đã nói với đứa nhỏ hôm nay sẽ cho nó mười viên kẹo đường."
"Chỉ bằng cô? Cô làm thế nào bồi thường cho nó?"
Lý Ái Mỹ thấy Tả Cảnh Ngôn không làm theo lời mình, cô ta không khỏi chế nhạo và nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt ttừ trên xuống dưới. Sao hôm nay cô ta lại có thể thông minh như vậy? Thậm chí còn không mắng Lục Hạo Đình?
Tả Cảnh Ngôn thu hồi nụ cười, lạnh lùng đáp:
"Lão Lục hôm qua về đưa tiền cho tôi, mấy quả táo làm kẹo cũng cũng không đắt lắm, sao lại không có tiền bồi thường?"
Cho dù cô ly hôn với Lục Hạo Đình, cô cũng không thể để người khác vu khống anh. Hơn nữa cô không hề nói dối, Lục Hạo Đình quả thực đưa tiền cho cô.
Lý Ái Mỹ khịt mũi chế nhạo, vỗ tay rồi quay lại nói với mấy người vợ quân nhân đang đợi xe buýt
"Mọi người nghe rồi làm chứng cho tôi nhé. Vợ của tiểu đoàn trưởng Lục lại định lừa chúng ta. Chị dâu Lý, khi nào cô ta đền cho các người thì nhớ nói cho chúng tôi biết nha."
Tả Cảnh Ngôn mờ mịt nhìn Giang Tuyết Ưng. Hôm qua còn cảm thấy Giang Tuyết Ưng là người tốt, sao lại đâm sau lưng mình rồi?
Giang Tuyết Ưng bị Lý Ái Mỹ làm cho xấu hổ, giải thích với Tả Cảnh Ngôn:
"Tôi không nói gì với cô ta."
Tả Cảnh Ngôn nhìn thấy phản ứng của Giang Tuyết Ưng, biết cô đã hiểu lầm mình, mỉm cười gật đầu:
"Tôi biết, chị dâu tốt bụng như vậy sao có thể nói dối!"
Lý Ái Mỹ không thể chịu đựng được việc không ai để ý đến mình:
"Tả Tĩnh Ngôn, cô cho rằng ai đang nói dối?"
Tả Cảnh Ngôn nghi ngờ nhìn Lý Ái Mỹ bằng đôi mắt trong veo:
“Đương nhiên là người khác nói dối rồi. Cái gì cơ? Chị dâu, chị là người nói dối à? Không, chị dâu, chị là người có văn hóa, sao có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy?”
Tả Cảnh Ngôn mặc dù dùng câu hỏi nhưng giọng điệu của cô ấy lại khẳng định, một số bà vợ quân nhân xung quanh nhìn Lý Ái Mỹ, họ quả thực đã nghe những gì Lý Ái Mỹ nói.
"Tôi... Tôi không nói thế!"
Lý Ái Mỹ cảm thấy không thoải mái khi bị mọi người nhìn, cô ta tức giận liếc nhìn Tả Cảnh Ngôn, sao hôm nay kẻ ngốc này lại mồm mép như thế?
"Nếu chị dâu tôi không nói thì không sao. Tôi chỉ muốn nói rằng chị dâu không phải là người vô liêm sỉ như vậy!"
Tả Cảnh Ngôn nở một nụ cười vô hại và nói với giọng điệu thoải mái, nhưng lời nói lại thầm mắng Lý Ái Mỹ.
Lý Ái Mỹ mặt tái xanh vì tức giận, cô ta căm ghét trừng mắt nhìn Tả Cảnh Ngôn. Thấy cô quay người đi về phía quận lỵ, Lý Ái Mỹ đột nhiên có cảm giác tự tôn.
"Tả Cảnh Ngôn, không phải nói Lục tiểu đoàn trưởng để lại tiền cho cô sao? Sao một xu tiền xe cô cũng không có?"
Tả Cảnh Ngôn quay lại mỉm cười:
"Đêm qua tôi ngủ không ngon, chị dâu có mùi... nước hoa nồng quá, tôi sợ nôn mất."
Nguyên chủ bị Lý Ái Mỹ xúi giục đi ăn trực khắp khu nhà, tìm người gây sự ép Lục Hạo Đình về nhà, giờ lại muốn dùng chính mình để hủy hoại danh tiếng của Lục Hạo Đình? Vậy thì đừng trách cô ấy thô lỗ.
"Cô?"
Lý Ái Mỹ tức phát điên, mùi cơ thể cô ta khá nồng khi đổ mồ hôi vào mùa hè nên phải xịt thêm nước hoa để che đậy, Tả Cảnh Ngôn không phải đang chế nhạo cô ta sao?
Những người vợ quân nhân trước mặt chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào ngón chân và mím môi nhịn cười.
Tả Cảnh Ngôn sau khi diễn vai trà xanh thì trong lòng vui vẻ, vừa đi vừa ngâm nga, bước chân thoải mái. Vừa đi ra không bao lâu, phía sau đã có một chiếc xe buýt chạy tới.
Lý Ái Mỹ nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn từ trên xe, cố tình mở cửa sổ và hét lớn:
"Tả Cảnh Ngôn, chúng tôi đi trước đi, cô cứ đi bộ chậm rãi tới trưa là đến quận thôi."
Tả Cảnh Ngôn tiếp tục diễn sâu, cúi đầu và đáp lại với giọng buồn bã:
"Chị dâu, chúc chị đi vui vẻ."
Lý Ái Mỹ tức đến giậm chân.
Giang Tuyết Ưng không nhịn được cười, trong lòng vui vẻ quá, mọi người đều không chịu nổi Lý Ái Mỹ kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc tội nàng. Cuối cùng thì vỏ quýt dày cũng có móng tay nhọn.
Tả Cảnh Ngôn này, nhìn kỹ cũng dễ thương phết!
"Lão Lục, trước mặt là vợ cậu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro