Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang
Chương 41
Công tử gia
2024-09-04 01:02:07
Không phải là vị ngọt thanh mà là vị ngọt đậm đà của sữa, cảm giác đặc sệt ở trong miệng.
Nhưng giá của nó quá đắt, bình thường người ta sẽ mua nhiều ở những nơi như rạp chiếu phim hoặc khu phố thương mại, còn nơi đường xá vỉa hè thì rất ít người mua.
Nhưng mà tình hình buôn bán vẫn rất khả quan, hôm nay bán được một trăm que kem đã giúp cô kiếm được hơn mười đồng. Chiều tối nhất định sẽ bán tốt hơn, như vậy một ngày ít nhất cũng có thể bán được ba mươi đồng tiền. Cô có thể kiếm được năm, sáu trăm đồng tiền mỗi tháng trừ ngày Chủ nhật cô nghỉ ngơi không buôn bán.
Bây giờ là cuối tháng tám và việc kinh doanh kem que của cô có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng nữa.
Đang ngồi nghĩ ngợi thì nghe tiếng gõ cửa, Tiền Tình đặt que kem sang một bên rồi bước ra mở cửa.
Trần Hân Nhiên đứng ở cửa, trong tay cầm hai gói cá khô: "Đây là cá khô từ nhà chú tôi gửi đến, tôi thường hay đem theo ăn cơm ở căn tin, nhiều quá ăn không hết, tôi gửi biếu một ít cho cô và mấy người hàng xóm dùng thử."
"Cảm ơn cô nhiều. Cá biển làm khô nhìn ngon quá. À đúng rồi, cô đợi tôi một chút."
Tiền Tình chạy vào nhà cầm ra hai cây kem.
"Cái này tôi cũng biếu cô nếm thử. Tôi mở một quầy bán kem que đối diện với toà nhà văn phòng nhà máy dầu mỏ. Sau này nếu muốn ăn kem que thì chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ mang về cho cô."
Trần Hân Nhiên dường như có chút ngạc nhiên, chần chờ một lúc, cô ấy cười rồi nhận lấy que kem: "Cô giỏi xã giao như vậy, sau này chắc chắn là việc buôn bán của cô sẽ rất thuận lợi."
Tiền Tình suy nghĩ, vừa nãy sau khi tính toán, cô nhận thấy thời gian này rất thuận lợi cho việc bán kem, buôn bán kem que kiếm tiền rất nhanh. Nhưng không phải là sinh kế lâu dài. Hợp đồng cho thuê được ký một năm nhưng việc kinh doanh kem que chỉ thuận lợi nhất trong tháng này và khoảng hai tháng tới nữa. Cho dù là vậy, doanh thu trong ba tháng cũng đủ khiến người ta phải ghen tị rồi.
Nếu tòa nhà văn phòng được đưa vào sử dụng vào tháng tới thì không sao, người gác cổng đương nhiên sẽ trở lại làm việc ở phòng bảo vệ. Nếu tòa nhà văn phòng có sắp xếp gì khác, cô nhất định sẽ không giữ được quầy hàng nhỏ của mình, có rất nhiều người đang muốn thuê lại.
Cô có thể tìm cách kinh doanh cái khác, mà kinh doanh cái gì cũng đều cần vốn. Trong tay cô chỉ có không đến hai mươi đồng, có thể kinh doanh cái gì bây giờ?
Cô phải cố gắng tận dụng tháng này để nhanh chóng để dành được một số vốn kha khá.
"Đồng chí Trần, trong tòa nhà văn phòng có nhiều người làm việc không?"
Trần Hân Nhiên suy nghĩ một lúc, liền nói: "Tòa nhà văn phòng của nhà máy chúng tôi hiện đã được sáp nhập vào nhà máy số 1. Buổi sáng thì ít người, vì nhiều người phải ra ngoài làm việc, vào buổi chiều có nhiều ca làm việc nên buổi chiều sẽ có đông người hơn."
Tiền Tình suy nghĩ, chỗ có đông công nhân thì tốt rồi. Việc buôn bán kem của cô chỉ thuận lợi trong tháng này, sau này chỉ dựa vào lượng khách hàng là sinh viên học sinh thì có hơi ít.
Hai người trò chuyện với nhau được vài câu, sau đó Trần Hân Nhiên từ biệt Tiền Tình rồi bước đến phòng bên cạnh. Cô ấy gõ cửa hai lần cũng không có người ra mở cửa.
Cô ấy đoán có lẽ không có ai ở nhà vào lúc này, vừa định xoay người rời đi. Đột nhiên, cánh cửa bên trong lại có người kéo mạnh ra.
Nhưng giá của nó quá đắt, bình thường người ta sẽ mua nhiều ở những nơi như rạp chiếu phim hoặc khu phố thương mại, còn nơi đường xá vỉa hè thì rất ít người mua.
Nhưng mà tình hình buôn bán vẫn rất khả quan, hôm nay bán được một trăm que kem đã giúp cô kiếm được hơn mười đồng. Chiều tối nhất định sẽ bán tốt hơn, như vậy một ngày ít nhất cũng có thể bán được ba mươi đồng tiền. Cô có thể kiếm được năm, sáu trăm đồng tiền mỗi tháng trừ ngày Chủ nhật cô nghỉ ngơi không buôn bán.
Bây giờ là cuối tháng tám và việc kinh doanh kem que của cô có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng nữa.
Đang ngồi nghĩ ngợi thì nghe tiếng gõ cửa, Tiền Tình đặt que kem sang một bên rồi bước ra mở cửa.
Trần Hân Nhiên đứng ở cửa, trong tay cầm hai gói cá khô: "Đây là cá khô từ nhà chú tôi gửi đến, tôi thường hay đem theo ăn cơm ở căn tin, nhiều quá ăn không hết, tôi gửi biếu một ít cho cô và mấy người hàng xóm dùng thử."
"Cảm ơn cô nhiều. Cá biển làm khô nhìn ngon quá. À đúng rồi, cô đợi tôi một chút."
Tiền Tình chạy vào nhà cầm ra hai cây kem.
"Cái này tôi cũng biếu cô nếm thử. Tôi mở một quầy bán kem que đối diện với toà nhà văn phòng nhà máy dầu mỏ. Sau này nếu muốn ăn kem que thì chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ mang về cho cô."
Trần Hân Nhiên dường như có chút ngạc nhiên, chần chờ một lúc, cô ấy cười rồi nhận lấy que kem: "Cô giỏi xã giao như vậy, sau này chắc chắn là việc buôn bán của cô sẽ rất thuận lợi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Tình suy nghĩ, vừa nãy sau khi tính toán, cô nhận thấy thời gian này rất thuận lợi cho việc bán kem, buôn bán kem que kiếm tiền rất nhanh. Nhưng không phải là sinh kế lâu dài. Hợp đồng cho thuê được ký một năm nhưng việc kinh doanh kem que chỉ thuận lợi nhất trong tháng này và khoảng hai tháng tới nữa. Cho dù là vậy, doanh thu trong ba tháng cũng đủ khiến người ta phải ghen tị rồi.
Nếu tòa nhà văn phòng được đưa vào sử dụng vào tháng tới thì không sao, người gác cổng đương nhiên sẽ trở lại làm việc ở phòng bảo vệ. Nếu tòa nhà văn phòng có sắp xếp gì khác, cô nhất định sẽ không giữ được quầy hàng nhỏ của mình, có rất nhiều người đang muốn thuê lại.
Cô có thể tìm cách kinh doanh cái khác, mà kinh doanh cái gì cũng đều cần vốn. Trong tay cô chỉ có không đến hai mươi đồng, có thể kinh doanh cái gì bây giờ?
Cô phải cố gắng tận dụng tháng này để nhanh chóng để dành được một số vốn kha khá.
"Đồng chí Trần, trong tòa nhà văn phòng có nhiều người làm việc không?"
Trần Hân Nhiên suy nghĩ một lúc, liền nói: "Tòa nhà văn phòng của nhà máy chúng tôi hiện đã được sáp nhập vào nhà máy số 1. Buổi sáng thì ít người, vì nhiều người phải ra ngoài làm việc, vào buổi chiều có nhiều ca làm việc nên buổi chiều sẽ có đông người hơn."
Tiền Tình suy nghĩ, chỗ có đông công nhân thì tốt rồi. Việc buôn bán kem của cô chỉ thuận lợi trong tháng này, sau này chỉ dựa vào lượng khách hàng là sinh viên học sinh thì có hơi ít.
Hai người trò chuyện với nhau được vài câu, sau đó Trần Hân Nhiên từ biệt Tiền Tình rồi bước đến phòng bên cạnh. Cô ấy gõ cửa hai lần cũng không có người ra mở cửa.
Cô ấy đoán có lẽ không có ai ở nhà vào lúc này, vừa định xoay người rời đi. Đột nhiên, cánh cửa bên trong lại có người kéo mạnh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro