Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang
Chương 50
Công tử gia
2024-09-04 01:02:07
Tiền Tình có chút khó hiểu: "Không phải là cấm bán hàng rong trước cổng trường sao ạ?"
Người bảo vệ cổng xua tay: "Hình như nghe nói trường sẽ không quản lý những việc ngoài khuôn viên trường, không biết có phải hay không nữa.”
Trong lòng Tiền Tình nghĩ thầm, thật đúng là phiền toái, bởi vì cô rất sợ câu trả lời mơ hồ như vậy. Nếu người lãnh đạo phía trên ra lệnh mơ hồ, người cấp dưới sẽ hoàn toàn buông lỏng, hoặc sẽ cấm cửa hoàn toàn.
Trông dáng vẻ người bảo vệ này, chỉ sợ một thời gian nữa ông ấy cũng mặc kệ không muốn quản nữa.
Nhưng Tiền Tình cũng không thấy có gì áp lực, cô có cửa hàng bán cố định và bán giá rất rẻ rồi. Nếu xe kem bán rong cũng bán được với giá này thì chỉ có lỗ. Một thùng kem một trăm que, nếu đến cổng trường bán hết như giá của cô thì chỉ kiếm được năm mươi đồng mà thôi, không bằng đi đến những nơi khác để có thể kiếm được nhiều hơn.
Bán hàng rong là một công việc rất cực khổ, không hề dễ dàng chút nào. Những người chạy ngược chạy xuôi dưới trời nắng đều là những người có thể chịu đựng được gian khổ. Người có thể chịu khó thì không sợ mệt, chỉ sợ mất tiền.
Trước khi chuông tan học vang lên, Tiền Tình đã nhìn thấy "người phụ nữ đẩy xe bán kem" kia từ từ tiến lại gần.
Lông mày của Vạn Chân Chân ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính trên trán, sợi tóc ướt đẫm, không biết bị ngã ở đâu, dáng đi vô cùng khập khiễng.
Hai người nhìn thấy nhau, Tiền Tình thu hồi ánh mắt và nhếch môi cười mỉa. Cô chưa bao giờ nhằm vào Vạn Chân Chân, mặc dù cô ta làm đủ mọi chuyện để khiến cô phải tức giận, nhưng cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì để trả đũa lại Vạn Chân Chân.
Đúng là những kẻ luôn muốn chiếm lợi mà sẵn sàng hại người khác thường không biết điểm dừng nằm ở đâu. Cô không muốn biến mình thành một người giống như Vạn Chân Chân, miễn là cô có đủ mạnh mẽ để đập tan mọi âm mưu của cô ta là được.
Nghĩ khác đi thì hại người cũng là một kiểu “tự hại mình” ở một góc độ nào đó, suốt ngày không chú trọng phát triển bản thân, chỉ chạy theo đuôi người khác, lãng phí năm tháng của cuộc đời, chẳng phải là sống phí hoài hay sao? Chính là phí của trời đấy.
"Đing đing…”
Chuông tan học vang lên, một đám đông học sinh bắt đầu chạy ùa ra ngoài.
Ngày hôm nay thật kì lạ, đột nhiên có một chiếc xe bán kem mới ở cổng trường. Tuy nhiên, bọn trẻ con đã quen với việc mua kem ở chỗ Tiền Tình, nên phần lớn vẫn đến chỗ Tiền Tình để mua.
Mỗi ngày Tiền Tình đi bán kem đều cảm thấy bản thân mình giống như đang đi đánh trận, các học sinh vây quanh cô, cô không hề thấp bé, người ngoài nhìn thoáng qua có thể thấy đầy những cái đầu nhỏ lô nhô không đều nhau.
"Đừng chen hàng nhé, đừng chen nữa, các con hãy mau xếp thành hàng đi.”
"Các con đợi một chút để cô tìm tiền lẻ trả lại."
"Này, đi chậm lại một chút, đừng xô đẩy người ta…" Vạn Chân Chân thấy Tiền Tình đang tức giận, cô ta không thể chờ đợi thêm được nữa, vì vậy cô ta đã dùng hết sức mình để hét lên.
"Kem que đây."
"Kem que vị muối giá một mao năm phân một que đây."
……
Không hét lên thì không sao, nhưng khi cô ta vừa hét lên, mấy học sinh tiểu học đang đi về phía cô ta ngay lập tức thay đổi lộ trình mà đi đến chỗ của Tiền Tình.
Vạn Chân Chân không hiểu mô tê gì, chả lẽ những gì cô ta vừa hét lên có gì đó không đúng hay sao?
Không phải chứ, sở dĩ Tiền Tình muốn đi bán kem que là do ngày đó hai người bọn họ tình cờ gặp được người bán kem dạo kia cơ mà?
Người bảo vệ cổng xua tay: "Hình như nghe nói trường sẽ không quản lý những việc ngoài khuôn viên trường, không biết có phải hay không nữa.”
Trong lòng Tiền Tình nghĩ thầm, thật đúng là phiền toái, bởi vì cô rất sợ câu trả lời mơ hồ như vậy. Nếu người lãnh đạo phía trên ra lệnh mơ hồ, người cấp dưới sẽ hoàn toàn buông lỏng, hoặc sẽ cấm cửa hoàn toàn.
Trông dáng vẻ người bảo vệ này, chỉ sợ một thời gian nữa ông ấy cũng mặc kệ không muốn quản nữa.
Nhưng Tiền Tình cũng không thấy có gì áp lực, cô có cửa hàng bán cố định và bán giá rất rẻ rồi. Nếu xe kem bán rong cũng bán được với giá này thì chỉ có lỗ. Một thùng kem một trăm que, nếu đến cổng trường bán hết như giá của cô thì chỉ kiếm được năm mươi đồng mà thôi, không bằng đi đến những nơi khác để có thể kiếm được nhiều hơn.
Bán hàng rong là một công việc rất cực khổ, không hề dễ dàng chút nào. Những người chạy ngược chạy xuôi dưới trời nắng đều là những người có thể chịu đựng được gian khổ. Người có thể chịu khó thì không sợ mệt, chỉ sợ mất tiền.
Trước khi chuông tan học vang lên, Tiền Tình đã nhìn thấy "người phụ nữ đẩy xe bán kem" kia từ từ tiến lại gần.
Lông mày của Vạn Chân Chân ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính trên trán, sợi tóc ướt đẫm, không biết bị ngã ở đâu, dáng đi vô cùng khập khiễng.
Hai người nhìn thấy nhau, Tiền Tình thu hồi ánh mắt và nhếch môi cười mỉa. Cô chưa bao giờ nhằm vào Vạn Chân Chân, mặc dù cô ta làm đủ mọi chuyện để khiến cô phải tức giận, nhưng cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì để trả đũa lại Vạn Chân Chân.
Đúng là những kẻ luôn muốn chiếm lợi mà sẵn sàng hại người khác thường không biết điểm dừng nằm ở đâu. Cô không muốn biến mình thành một người giống như Vạn Chân Chân, miễn là cô có đủ mạnh mẽ để đập tan mọi âm mưu của cô ta là được.
Nghĩ khác đi thì hại người cũng là một kiểu “tự hại mình” ở một góc độ nào đó, suốt ngày không chú trọng phát triển bản thân, chỉ chạy theo đuôi người khác, lãng phí năm tháng của cuộc đời, chẳng phải là sống phí hoài hay sao? Chính là phí của trời đấy.
"Đing đing…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuông tan học vang lên, một đám đông học sinh bắt đầu chạy ùa ra ngoài.
Ngày hôm nay thật kì lạ, đột nhiên có một chiếc xe bán kem mới ở cổng trường. Tuy nhiên, bọn trẻ con đã quen với việc mua kem ở chỗ Tiền Tình, nên phần lớn vẫn đến chỗ Tiền Tình để mua.
Mỗi ngày Tiền Tình đi bán kem đều cảm thấy bản thân mình giống như đang đi đánh trận, các học sinh vây quanh cô, cô không hề thấp bé, người ngoài nhìn thoáng qua có thể thấy đầy những cái đầu nhỏ lô nhô không đều nhau.
"Đừng chen hàng nhé, đừng chen nữa, các con hãy mau xếp thành hàng đi.”
"Các con đợi một chút để cô tìm tiền lẻ trả lại."
"Này, đi chậm lại một chút, đừng xô đẩy người ta…" Vạn Chân Chân thấy Tiền Tình đang tức giận, cô ta không thể chờ đợi thêm được nữa, vì vậy cô ta đã dùng hết sức mình để hét lên.
"Kem que đây."
"Kem que vị muối giá một mao năm phân một que đây."
……
Không hét lên thì không sao, nhưng khi cô ta vừa hét lên, mấy học sinh tiểu học đang đi về phía cô ta ngay lập tức thay đổi lộ trình mà đi đến chỗ của Tiền Tình.
Vạn Chân Chân không hiểu mô tê gì, chả lẽ những gì cô ta vừa hét lên có gì đó không đúng hay sao?
Không phải chứ, sở dĩ Tiền Tình muốn đi bán kem que là do ngày đó hai người bọn họ tình cờ gặp được người bán kem dạo kia cơ mà?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro