Thập Niên 80: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đôi Vợ Chồng Trong Ngõ Nhỏ
Chương 10
2024-08-18 19:25:02
Sơ Nghênh nói thầm trong lòng rằng cô cũng đã trọng sinh lại rồi, chẳng phải anh cũng phải đổi một người vợ mới hay sao, cô không quan tâm đến gu thẩm mỹ của Phương Tiễn, chỉ hỏi:
“Anh nghĩ mối quan hệ của hai chúng ta là gì?”
Phương Tiễn cho rằng đây không phải ảo giác của mình, vợ của anh thật sự rất khác so với trước đây, ban đầu thì rất vô tư bây giờ lại suy nghĩ kỹ càng đến mối quan hệ của bọn họ.
Anh bèn bình tĩnh hỏi:
“Em nói ý kiến của em cho anh nghe thử.”
Sơ Nghênh ghé mắt nhìn con gái ở bên ngoài qua khung cửa sổ, nói:
“Chúng ta là mối quan hệ hợp tác nuôi con.”
Phương Tiễn nhìn cô một cái, nói một cách nghiêm túc:
“Nói bậy gì thế, chúng ta là cặp vợ chồng bên nhau từ trẻ cho tới lúc bạc đầu.”
Sơ Nghênh nghĩ thầm trong lòng rằng khi bọn họ già đi chắc chắn sẽ làm bạn cùng nhau, nhưng hoàn toàn không có gì để nói với nhau cả. Nếu không phải vì không có căn nhà khác, thì rất khó để nói trước rằng bọn họ có thể sống chung dưới một mái nhà hay không.
Nếu nhất định phải tìm một chút ưu điểm để an ủi thì thứ nhất là Phương Tiễn cao ráo đẹp trai, bất kể tuổi tác thế nào thì anh vẫn luôn rất quyến rũ. Cho dù khi già đi cũng sẽ là một ông lão có mị lực, cũng sẽ có nhiều người phụ nữ yêu thích anh.
Chẳng qua cho dù Phương Tiễn đã ly hôn nhưng cũng không có người phụ nữ nào khác.
Thứ hai, căn nhà này dù sao cũng đổi từ căn nhà cũ của nhà họ Phương, sau khi ly hôn cô vẫn có thể ở lại.
Chỉ cần hai điểm này thôi, cũng đủ khiến cô cảm thấy Phương Tiễn không phải là một người kém cỏi.
Sơ Nghênh bèn nói:
“Em nghĩ chờ khi chúng ta già đi, có thể đã chán nhìn mặt nhau lắm rồi, cho dù sống chung dưới một mái nhà cũng sẽ không thèm phản ứng lại đối phương.”
Giọng điệu của Phương Tiễn lại càng nghiêm túc hơn, nói:
“Nghênh Nghênh, sao bỗng dưng lại trở nên buồn rầu như vậy, em phải tin tưởng vào mối quan hệ của chúng ta chứ, chắc chắn sẽ không giống như lời em nói đâu.”
Sơ Nghênh lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, nói:
“Vậy anh phải viết giấy cam kết cho em. Nếu như đến khi hai người chúng ta già đi, không còn muốn nói chuyện với nhau nữa, anh phải nấu cơm cho em hàng ngày, còn phải làm cơm theo yêu cầu của em.”
Phương Tiễn sẽ làm kiểm sát trưởng cả đời, tiền lương chỉ đủ sống, anh cũng cũng không có tiền, không thể lừa tiền anh được, hai người bọn họ làm bạn đời với nhau, không bằng cứ để Phương Tiễn nấu cơm cho cô đi.
Phương Tiễn cảm thấy đề xuất của Sơ Nghênh có chút vấn đề, nếu bọn họ ghét nhìn mặt nhau thì tại sao người nấu cơm lại là anh chứ!
Tuy nhiên, anh cho rằng những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra, chỉ xem như đang đùa giỡn với vợ mình, nên đã đồng ý với tất cả các điều khoản bất bình đẳng này của Sơ Nghênh, vui vẻ viết giấy cam kết và ký tên vào.
Nhìn thấy Sơ Nghênh gấp giấy cam kết lại cất giữ một cách cẩn thận, khóe môi còn cong lên nở nụ cười vui vẻ, Phương Tiễn bèn nói:
“Anh viết giấy cam kết xong thì có vẻ em nhìn anh thấy thuận mắt hơn nhiều đấy nhỉ?”
Nụ cười trên môi Sơ Nghênh càng tươi hơi, nói:
“Đúng vậy, giờ em thấy anh thuận mắt hơn nhiều rồi.”
Nhìn đầu bếp riêng tương lai của mình thì làm sao không vừa mắt được chứ!
“Anh nghĩ mối quan hệ của hai chúng ta là gì?”
Phương Tiễn cho rằng đây không phải ảo giác của mình, vợ của anh thật sự rất khác so với trước đây, ban đầu thì rất vô tư bây giờ lại suy nghĩ kỹ càng đến mối quan hệ của bọn họ.
Anh bèn bình tĩnh hỏi:
“Em nói ý kiến của em cho anh nghe thử.”
Sơ Nghênh ghé mắt nhìn con gái ở bên ngoài qua khung cửa sổ, nói:
“Chúng ta là mối quan hệ hợp tác nuôi con.”
Phương Tiễn nhìn cô một cái, nói một cách nghiêm túc:
“Nói bậy gì thế, chúng ta là cặp vợ chồng bên nhau từ trẻ cho tới lúc bạc đầu.”
Sơ Nghênh nghĩ thầm trong lòng rằng khi bọn họ già đi chắc chắn sẽ làm bạn cùng nhau, nhưng hoàn toàn không có gì để nói với nhau cả. Nếu không phải vì không có căn nhà khác, thì rất khó để nói trước rằng bọn họ có thể sống chung dưới một mái nhà hay không.
Nếu nhất định phải tìm một chút ưu điểm để an ủi thì thứ nhất là Phương Tiễn cao ráo đẹp trai, bất kể tuổi tác thế nào thì anh vẫn luôn rất quyến rũ. Cho dù khi già đi cũng sẽ là một ông lão có mị lực, cũng sẽ có nhiều người phụ nữ yêu thích anh.
Chẳng qua cho dù Phương Tiễn đã ly hôn nhưng cũng không có người phụ nữ nào khác.
Thứ hai, căn nhà này dù sao cũng đổi từ căn nhà cũ của nhà họ Phương, sau khi ly hôn cô vẫn có thể ở lại.
Chỉ cần hai điểm này thôi, cũng đủ khiến cô cảm thấy Phương Tiễn không phải là một người kém cỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Nghênh bèn nói:
“Em nghĩ chờ khi chúng ta già đi, có thể đã chán nhìn mặt nhau lắm rồi, cho dù sống chung dưới một mái nhà cũng sẽ không thèm phản ứng lại đối phương.”
Giọng điệu của Phương Tiễn lại càng nghiêm túc hơn, nói:
“Nghênh Nghênh, sao bỗng dưng lại trở nên buồn rầu như vậy, em phải tin tưởng vào mối quan hệ của chúng ta chứ, chắc chắn sẽ không giống như lời em nói đâu.”
Sơ Nghênh lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, nói:
“Vậy anh phải viết giấy cam kết cho em. Nếu như đến khi hai người chúng ta già đi, không còn muốn nói chuyện với nhau nữa, anh phải nấu cơm cho em hàng ngày, còn phải làm cơm theo yêu cầu của em.”
Phương Tiễn sẽ làm kiểm sát trưởng cả đời, tiền lương chỉ đủ sống, anh cũng cũng không có tiền, không thể lừa tiền anh được, hai người bọn họ làm bạn đời với nhau, không bằng cứ để Phương Tiễn nấu cơm cho cô đi.
Phương Tiễn cảm thấy đề xuất của Sơ Nghênh có chút vấn đề, nếu bọn họ ghét nhìn mặt nhau thì tại sao người nấu cơm lại là anh chứ!
Tuy nhiên, anh cho rằng những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra, chỉ xem như đang đùa giỡn với vợ mình, nên đã đồng ý với tất cả các điều khoản bất bình đẳng này của Sơ Nghênh, vui vẻ viết giấy cam kết và ký tên vào.
Nhìn thấy Sơ Nghênh gấp giấy cam kết lại cất giữ một cách cẩn thận, khóe môi còn cong lên nở nụ cười vui vẻ, Phương Tiễn bèn nói:
“Anh viết giấy cam kết xong thì có vẻ em nhìn anh thấy thuận mắt hơn nhiều đấy nhỉ?”
Nụ cười trên môi Sơ Nghênh càng tươi hơi, nói:
“Đúng vậy, giờ em thấy anh thuận mắt hơn nhiều rồi.”
Nhìn đầu bếp riêng tương lai của mình thì làm sao không vừa mắt được chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro