Thập Niên 80: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đôi Vợ Chồng Trong Ngõ Nhỏ
Chương 19
2024-08-18 19:25:02
Phương Tiễn: Từ trước tới nay không nghĩ tới bản thân có thể có ngày hôm nay!
Người khác đều đang sống trong trời đông giá rét, nhưng mùa xuân của anh lại tới đột ngột như vậy.
Ăn cơm sáng xong, Khương Thiết Mai tết bím tóc cho Xuân Yến, cô nhóc này rất thích cái đẹp, nhất định phải tết hai bím tóc hình bánh quai chèo, trên dưới còn có hai sợi dây cột tóc màu hồng nhạt, buộc thành kiểu nơ bướm.
Khương Thiết Mai ngại phiền, nói:
“Cháu đi cắt tóc đi, cắt ngắn giống mẹ của cháu ấy.”
“Cháu không cắt tóc ngắn đâu, cháu muốn tết bím tóc.”
Xuân Yến tất nhiên là từ chối.
Thắt bím tóc xong, lại mặc áo khoác nhung đỏ thẫm cho Xuân Yến, Khương Thiết Mai đánh giá cô cháu gái thứ hai này, không nhịn được mà buột miệng thốt ra một tiếng:
“Xuân Yến trắng trẻo giống như cục bột nếp vậy, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, giống như mẹ cháu vậy.”
Quay người lại, nhìn thấy con dâu cả cũng đang nhìn về phía bên này, bà ấy lại vội vàng khen Xuân Phân vài câu.
Phương Tiễn đã làm thủ tục chuyển trường cho Xuân Yến xong, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, anh và Khương Thiết Mai cùng đi đưa con gái đến nhà trẻ.
Xuân Yến vô cùng vui vẻ đi theo ba và bà nội tới nhà trẻ, đến cửa rồi lại không muốn đi vào, cô bé không muốn chuyển trường!
“Con gái, không phải chỉ là là đổi nhà trẻ hay sao, sao lại khóc chứ!”
Vốn dĩ cô bé đang kìm nén lau nước mắt, nghe ba nói như vậy, Xuân Yến lập tức hu hu lớn tiếng khóc lên.
Phương Tiễn nhìn đồng hồ, đành phải ngồi xổm xuống kiên nhẫn thuyết phục, Xuân Yến vẫn cúi đầu dẩu miệng nhỏ không vui.
Cho đến khi một đứa bé khác trong đại tạp viện tới đi học, Xuân Yến mới đi vào nhà trẻ theo cậu bé đó.
——
Năm nay Phương Tiễn hai mươi sáu tuổi, mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba sau đó tham gia quân ngũ hai năm, nhận được đề cử nên đã đi học ở Đại học Công Nông Binh ba năm.
Tiếp đó anh lại thi vào viện kiểm sát khu vực, từng làm cảnh sát toà án một năm, làm trợ lý kiểm sát trưởng một năm, đầu năm thứ ba thì lên làm kiểm sát trưởng.
Trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với Phương Tiễn và trợ lý kiểm sát trưởng chính là kẻ lừa đảo lúc nào cũng nói bản thân là hoàng tộc, con cháu đời thứ chín của dòng họ Ái Tân Giác La.
Giọng nói của Phương Tiễn không giận tự uy:
“Tôi là kiểm sát trưởng Phương Tiễn, hôm nay sẽ tiến hành thẩm vấn anh dựa theo pháp luật, hy vọng anh khai đúng sự thật ra. Cẩu Thặng, căn cứ theo bằng chứng mà cơ quan công an đệ trình, anh đã lừa gạt tổng cộng ba mươi tám người, tiền tham ô tổng cộng là 480.000 nhân dân tệ.”
Kẻ lừa đảo còn đang ngụy biện:
“Tôi tên là Ái Tân Giác La Tái Hàm, tôi chính là hậu duệ hoàng tộc. Lúc trước ông nội của tôi là một thế hệ hoàng tộc, tôi đâu lừa gạt ai, rất nhiều bảo vật quốc gia lưu lạc ở nước ngoài khiến tôi cảm thấy rất sốt ruột. Tôi muốn lấy những bảo vật quốc gia này trở về, tôi góp vốn còn không phải là vì muốn thưa kiện với nước ngoài để lấy bảo vật quốc gia về hay sao!”
Phương Tiễn lập tức nói:
“Anh giả mạo con dấu công văn, lấy lý do người bị hại quyên góp tiền lấy bảo vật quốc gia sẽ trở thành công thần để làm mồi nhử, hứa hẹn những lợi ích với người bị hại, hứa hẹn sẽ phê duyệt giấy tờ và tìm dự án cho bọn họ, anh định lừa gạt một số tiền lớn rồi lẩn trốn ra nước ngoài. Còn có người giao đồ cổ cho anh, anh còn công bố những bảo vật quốc gia đó có thể nộp lên quốc gia để đổi lấy lợi ích, rốt cuộc anh muốn lấy những đồ cổ đó làm gì?”
Người khác đều đang sống trong trời đông giá rét, nhưng mùa xuân của anh lại tới đột ngột như vậy.
Ăn cơm sáng xong, Khương Thiết Mai tết bím tóc cho Xuân Yến, cô nhóc này rất thích cái đẹp, nhất định phải tết hai bím tóc hình bánh quai chèo, trên dưới còn có hai sợi dây cột tóc màu hồng nhạt, buộc thành kiểu nơ bướm.
Khương Thiết Mai ngại phiền, nói:
“Cháu đi cắt tóc đi, cắt ngắn giống mẹ của cháu ấy.”
“Cháu không cắt tóc ngắn đâu, cháu muốn tết bím tóc.”
Xuân Yến tất nhiên là từ chối.
Thắt bím tóc xong, lại mặc áo khoác nhung đỏ thẫm cho Xuân Yến, Khương Thiết Mai đánh giá cô cháu gái thứ hai này, không nhịn được mà buột miệng thốt ra một tiếng:
“Xuân Yến trắng trẻo giống như cục bột nếp vậy, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, giống như mẹ cháu vậy.”
Quay người lại, nhìn thấy con dâu cả cũng đang nhìn về phía bên này, bà ấy lại vội vàng khen Xuân Phân vài câu.
Phương Tiễn đã làm thủ tục chuyển trường cho Xuân Yến xong, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, anh và Khương Thiết Mai cùng đi đưa con gái đến nhà trẻ.
Xuân Yến vô cùng vui vẻ đi theo ba và bà nội tới nhà trẻ, đến cửa rồi lại không muốn đi vào, cô bé không muốn chuyển trường!
“Con gái, không phải chỉ là là đổi nhà trẻ hay sao, sao lại khóc chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ cô bé đang kìm nén lau nước mắt, nghe ba nói như vậy, Xuân Yến lập tức hu hu lớn tiếng khóc lên.
Phương Tiễn nhìn đồng hồ, đành phải ngồi xổm xuống kiên nhẫn thuyết phục, Xuân Yến vẫn cúi đầu dẩu miệng nhỏ không vui.
Cho đến khi một đứa bé khác trong đại tạp viện tới đi học, Xuân Yến mới đi vào nhà trẻ theo cậu bé đó.
——
Năm nay Phương Tiễn hai mươi sáu tuổi, mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba sau đó tham gia quân ngũ hai năm, nhận được đề cử nên đã đi học ở Đại học Công Nông Binh ba năm.
Tiếp đó anh lại thi vào viện kiểm sát khu vực, từng làm cảnh sát toà án một năm, làm trợ lý kiểm sát trưởng một năm, đầu năm thứ ba thì lên làm kiểm sát trưởng.
Trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với Phương Tiễn và trợ lý kiểm sát trưởng chính là kẻ lừa đảo lúc nào cũng nói bản thân là hoàng tộc, con cháu đời thứ chín của dòng họ Ái Tân Giác La.
Giọng nói của Phương Tiễn không giận tự uy:
“Tôi là kiểm sát trưởng Phương Tiễn, hôm nay sẽ tiến hành thẩm vấn anh dựa theo pháp luật, hy vọng anh khai đúng sự thật ra. Cẩu Thặng, căn cứ theo bằng chứng mà cơ quan công an đệ trình, anh đã lừa gạt tổng cộng ba mươi tám người, tiền tham ô tổng cộng là 480.000 nhân dân tệ.”
Kẻ lừa đảo còn đang ngụy biện:
“Tôi tên là Ái Tân Giác La Tái Hàm, tôi chính là hậu duệ hoàng tộc. Lúc trước ông nội của tôi là một thế hệ hoàng tộc, tôi đâu lừa gạt ai, rất nhiều bảo vật quốc gia lưu lạc ở nước ngoài khiến tôi cảm thấy rất sốt ruột. Tôi muốn lấy những bảo vật quốc gia này trở về, tôi góp vốn còn không phải là vì muốn thưa kiện với nước ngoài để lấy bảo vật quốc gia về hay sao!”
Phương Tiễn lập tức nói:
“Anh giả mạo con dấu công văn, lấy lý do người bị hại quyên góp tiền lấy bảo vật quốc gia sẽ trở thành công thần để làm mồi nhử, hứa hẹn những lợi ích với người bị hại, hứa hẹn sẽ phê duyệt giấy tờ và tìm dự án cho bọn họ, anh định lừa gạt một số tiền lớn rồi lẩn trốn ra nước ngoài. Còn có người giao đồ cổ cho anh, anh còn công bố những bảo vật quốc gia đó có thể nộp lên quốc gia để đổi lấy lợi ích, rốt cuộc anh muốn lấy những đồ cổ đó làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro