Thập Niên 80: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đôi Vợ Chồng Trong Ngõ Nhỏ
Chương 28
2024-08-18 19:25:02
Đến khi ăn cơm tối, mới vừa ăn cơm được hai phút, Sơ Nghênh đã mở miệng:
“Mẹ à, con muốn mua một chiếc xe đạp, bây giờ Phương Tiễn phải đưa đón con đi làm mỗi ngày, vất vả cho anh ấy quá. Mẹ cũng biết công việc của anh ấy liên quan đến an ninh quốc gia, trách nhiệm trên vai nặng như núi Thái Sơn, không thể mắc bất cứ sai lầm nào, việc đón đưa con chiếm quá nhiều thời gian của anh ấy, nếu mua một chiếc xe đạp thì con có thể tự mình đi làm.”
Phương Tiễn là niềm tự hào của cả gia đình, đặc biệt là niềm kiêu ngạo của Khương Thiết Mai, bà ấy đương nhiên không muốn để cho con trai mình quá vất vả, cho nên nhanh chóng trả lời:
“Vậy để cho bố chồng con đưa xe đạp của ông ấy cho con đi, bố con đi bộ rồi ngồi xe buýt công cộng cũng được.”
Sơ Nghênh biết rằng mẹ chồng cô sẽ đưa ra phương án này, lập tức bác bỏ, nói:
“Mẹ à, bố đi làm ở xưởng bánh ngọt cũng cách đây xa lắm, xe buýt đi đến vùng ngoại ô cũng rất ít, hơn nữa xuống xe còn phải đi bộ thêm ba dặm nữa, vẫn là đạp xe tiện hơn. Bố cũng không còn trẻ, mẹ cũng đừng để cho ông ấy vừa phải đi xe buýt vừa phải đi bộ nữa.”
Cô và Phương Tiễn thay nhau thuyết phục, Khương Thiết Mai vừa cảm thấy đau lòng cho con trai mình vừa đau lòng chồng mình. Mặc dù cảm thấy như róc mất thịt trên người mình nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý:
“Vậy thì mẹ mua cho con một chiếc xe đạp.”
Đào Dụ vẫn im lặng lắng nghe, chỉ chờ cơ hội để lên tiếng, Sơ Nghênh có xe đạp, cô ấy cũng phải có. Vì vậy cô ấy ngay lập tức nói:
“Mẹ, con cũng phải mua một chiếc xe đạp, buổi sáng xe buýt chật chội quá, con với Tấn Nam đi làm cũng không tiện."
Khương Thiết Mai lập tức tức giận:
“Cái gì, con cũng muốn mua xe à, một nhà ba chiếc xe, có nhà ai giống như nhà mình sao? Ai mà không chen chúc trên xe buýt, tích góp quanh năm suốt tháng mới được có một chút tiền, có thể tiêu tiền phung phí như vậy sao?”
Đào Dụ mất hứng, em dâu biết nói chuyện hơn cô ấy, đáng yêu hơn cô ấy, cô muốn xe thì mẹ chồng đồng ý thoải mái như vậy, nhưng đến lượt cô ấy thì mẹ chồng lập tức phản đối. Cô ấy không thèm quan tâm, cô ấy có chết cũng phải mua một chiếc xe đạp.
Khương Thiết Mai cảm thấy hai cô con dâu đều đang khoét thịt trên đầu quả tim của bà ấy, ban đầu chỉ là trò chuyện bình thường trên bàn ăn, sau lại biến thành cuộc họp gia đình, sau khi Khương Thiết Mai cắn răng vô số lần, bà ấy cuối cùng cũng đồng ý mua hai chiếc xe đạp.
Bà ấy cảm thấy tim mình đang rỉ máu, lúc này, Sơ Nghênh nhìn mẹ chồng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, lại bổ thêm một đao, nói:
“Mẹ, con còn muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, lúc con lái xe cần phải xem giờ, con không có đồng hồ nên chỉ có thể hỏi Tiểu Lý. Nếu có đồng hồ rồi, con có thể làm việc tốt hơn.”
“Cái gì?”
Đầu Khương Thiết Mai gần như nổ tung thành vô số mảnh vụn
Đào Dụ lặng lẽ nhìn vào cổ tay, đồng hồ đeo tay, cô ấy có rồi!
Phương Tiễn nhân cơ hội nhắc đến chuyện tách ra ở riêng, yêu cầu quyền độc lập tài chính, anh trai cả và chị dâu cả cũng giơ tay đồng ý, Phương Hồng Niên không nói lời nào, Khương Thiết Mai đen mặt không đồng ý.
Đào Dụ cảm thấy tách ra ở riêng rất tốt, từ lâu đã không muốn để mẹ chồng quản lý nữa, nói đi nói lại một lúc lâu.
“Mẹ à, con muốn mua một chiếc xe đạp, bây giờ Phương Tiễn phải đưa đón con đi làm mỗi ngày, vất vả cho anh ấy quá. Mẹ cũng biết công việc của anh ấy liên quan đến an ninh quốc gia, trách nhiệm trên vai nặng như núi Thái Sơn, không thể mắc bất cứ sai lầm nào, việc đón đưa con chiếm quá nhiều thời gian của anh ấy, nếu mua một chiếc xe đạp thì con có thể tự mình đi làm.”
Phương Tiễn là niềm tự hào của cả gia đình, đặc biệt là niềm kiêu ngạo của Khương Thiết Mai, bà ấy đương nhiên không muốn để cho con trai mình quá vất vả, cho nên nhanh chóng trả lời:
“Vậy để cho bố chồng con đưa xe đạp của ông ấy cho con đi, bố con đi bộ rồi ngồi xe buýt công cộng cũng được.”
Sơ Nghênh biết rằng mẹ chồng cô sẽ đưa ra phương án này, lập tức bác bỏ, nói:
“Mẹ à, bố đi làm ở xưởng bánh ngọt cũng cách đây xa lắm, xe buýt đi đến vùng ngoại ô cũng rất ít, hơn nữa xuống xe còn phải đi bộ thêm ba dặm nữa, vẫn là đạp xe tiện hơn. Bố cũng không còn trẻ, mẹ cũng đừng để cho ông ấy vừa phải đi xe buýt vừa phải đi bộ nữa.”
Cô và Phương Tiễn thay nhau thuyết phục, Khương Thiết Mai vừa cảm thấy đau lòng cho con trai mình vừa đau lòng chồng mình. Mặc dù cảm thấy như róc mất thịt trên người mình nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý:
“Vậy thì mẹ mua cho con một chiếc xe đạp.”
Đào Dụ vẫn im lặng lắng nghe, chỉ chờ cơ hội để lên tiếng, Sơ Nghênh có xe đạp, cô ấy cũng phải có. Vì vậy cô ấy ngay lập tức nói:
“Mẹ, con cũng phải mua một chiếc xe đạp, buổi sáng xe buýt chật chội quá, con với Tấn Nam đi làm cũng không tiện."
Khương Thiết Mai lập tức tức giận:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì, con cũng muốn mua xe à, một nhà ba chiếc xe, có nhà ai giống như nhà mình sao? Ai mà không chen chúc trên xe buýt, tích góp quanh năm suốt tháng mới được có một chút tiền, có thể tiêu tiền phung phí như vậy sao?”
Đào Dụ mất hứng, em dâu biết nói chuyện hơn cô ấy, đáng yêu hơn cô ấy, cô muốn xe thì mẹ chồng đồng ý thoải mái như vậy, nhưng đến lượt cô ấy thì mẹ chồng lập tức phản đối. Cô ấy không thèm quan tâm, cô ấy có chết cũng phải mua một chiếc xe đạp.
Khương Thiết Mai cảm thấy hai cô con dâu đều đang khoét thịt trên đầu quả tim của bà ấy, ban đầu chỉ là trò chuyện bình thường trên bàn ăn, sau lại biến thành cuộc họp gia đình, sau khi Khương Thiết Mai cắn răng vô số lần, bà ấy cuối cùng cũng đồng ý mua hai chiếc xe đạp.
Bà ấy cảm thấy tim mình đang rỉ máu, lúc này, Sơ Nghênh nhìn mẹ chồng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, lại bổ thêm một đao, nói:
“Mẹ, con còn muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, lúc con lái xe cần phải xem giờ, con không có đồng hồ nên chỉ có thể hỏi Tiểu Lý. Nếu có đồng hồ rồi, con có thể làm việc tốt hơn.”
“Cái gì?”
Đầu Khương Thiết Mai gần như nổ tung thành vô số mảnh vụn
Đào Dụ lặng lẽ nhìn vào cổ tay, đồng hồ đeo tay, cô ấy có rồi!
Phương Tiễn nhân cơ hội nhắc đến chuyện tách ra ở riêng, yêu cầu quyền độc lập tài chính, anh trai cả và chị dâu cả cũng giơ tay đồng ý, Phương Hồng Niên không nói lời nào, Khương Thiết Mai đen mặt không đồng ý.
Đào Dụ cảm thấy tách ra ở riêng rất tốt, từ lâu đã không muốn để mẹ chồng quản lý nữa, nói đi nói lại một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro