Thập Niên 80: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đôi Vợ Chồng Trong Ngõ Nhỏ
Chương 30
2024-08-18 19:25:02
Phương Tiễn nói:
“Suy nghĩ lung tung, em khép miệng lại đi, cẩn thận gió thổi vào bụng lại đau bụng đấy.”
Một vài bông tuyết rơi lả tả, Sơ Nghênh tháo găng tay, giơ tay ra hứng, nói:
“Nhiều năm sau, khi nhớ lại những bông tuyết trắng tinh khôi bay trên trời, anh đạp xe đạp đưa đón em đi làm, liệu anh có cảm thấy lãng mạn không?”
Phương Tiễn nói:
“Gió thổi vù vù, điều này anh lại có thể nhớ được cả đời đó.”
Phải hơn chín giờ bọn họ mới trở về nhà.
Mới vừa trở lại trong đại viện, bọn họ đã thấy Hà Cản Mỹ xách một cái giỏ lớn trong tay đang nói chuyện với người khác, nhìn thấy Sơ Nghênh, cô ta lập tức nhiệt tình nói:
“Sơ Nghênh, làm việc tới đêm khuya cô đói rồi phải không, tôi vừa đi chợ đêm bán bánh bao, muốn để mọi người trong viện nếm thử, cho nên đã để lại mấy cái, cô nếm thử đi, chỉ ba hào một cái.”
Khổng Đại Tráng và Hà Cản Mỹ đều làm việc ở nhà máy, đầu óc bọn họ khá nhanh nhạy, sau khi cải cách thì tìm tòi đủ thứ nghề phụ để kiếm tiền. Lúc đầu, họ bắt đầu kinh doanh nhỏ, sau này thì bị coi là đầu cơ trục lợi nên bị bắt. Hai năm gần đây, môi trường đã thoải mái hơn, từ năm 1981 chính phủ đã bắt đầu cấp giấy phép kinh doanh cho cá nhân, đặc biệt là một lượng lớn thanh niên tri thức trở về thành phố, không có nhiều cơ hội việc làm. Kể từ năm 1977 trong thành phố đã mở thị trường tự do, đến bây giờ đã có các loại chợ ngày, chợ đêm cho phép dân chúng buôn bán.
Phương Tiễn không có hứng thú đối với chuyện nhà người khác, đẩy xe đi về hướng nhà mình.
Sơ Nghênh không chút lưu tình vạch trần Hà Cản Mỹ:
“Cô rõ ràng là bán không hết thì có.”
Chu Bì nói:
“Một cái bánh bao bán tận ba hào, chúng ta đi làm một ngày mới kiếm được một đồng, ai mà mua bánh bao của cô chứ!”
Chu Bì là ai? Ban đầu ở trong hẻm nhỏ, bố mẹ anh ta đều lái xe ba bánh để đi chở hàng, đừng nhìn cái xe ba bánh này, đó cũng thuộc sở hữu nhà nước. Sau đó cha mẹ anh ta đều qua đời, Chu Bì thừa kế công việc, sau đó lại đi làm ở nhà ăn của nhà máy dệt nhuộm, anh ta quen được một đầu bếp sư phụ, mà vị đầu bếp này cũng chịu bỏ công dạy dỗ, cho nên cũng có chút trình độ.
Chu Bì và Khổng Đại Tráng không hòa thuận với nhau, điều này phải quay ngược lại dòng thời gian, đó là mấy năm oai phong nhất của Chu Bì. Anh ta đeo huy hiệu đỏ, dẫn đầu một đám người “kiểm soát an ninh” trong con hẻm nhỏ. Khổng Đại Tráng khi đó vẫn còn đang học cấp hai, sau khi về nhà thì tụ tập vài người bạn bắt đầu lan truyền mấy tin đồn đại vớ vẩn. Khi vừa dứt lời, anh ta ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Chu Bì ở ngoài cửa sổ.
Khổng Đại Tráng lúc này sợ tới mức tè ra cả quần, sợ bị phê bình, vừa lăn vừa bò đến đồn công an để tự thú, mong muốn nhận được sự khoan hồng, cũng may là công an chỉ phê bình anh ta vài câu, sau đó đã thả anh ta ra.
Chuyện sợ đến mức tè ra quần này vẫn luôn bị người khác cười nhạo, Khổng Đại Tráng cảm thấy mình chịu thiệt thòi, hai người cứ như vậy mà kết thù với nhau.
Hà Cản Mỹ hùng hồn nói:
“Anh mua thịt, mua lương thực cũng phải dùng phiếu lương thực và phiếu thịt. Giá bánh bao của tôi dựa vào tiền mua nguyên liệu, bột mì trắng tôi mua hơn một xu một cân, chưa mặc cả là hơn bốn xu một cân, thịt được mua từ cửa sau chợ tự do, bánh bao có thể không đắt sao!”
“Suy nghĩ lung tung, em khép miệng lại đi, cẩn thận gió thổi vào bụng lại đau bụng đấy.”
Một vài bông tuyết rơi lả tả, Sơ Nghênh tháo găng tay, giơ tay ra hứng, nói:
“Nhiều năm sau, khi nhớ lại những bông tuyết trắng tinh khôi bay trên trời, anh đạp xe đạp đưa đón em đi làm, liệu anh có cảm thấy lãng mạn không?”
Phương Tiễn nói:
“Gió thổi vù vù, điều này anh lại có thể nhớ được cả đời đó.”
Phải hơn chín giờ bọn họ mới trở về nhà.
Mới vừa trở lại trong đại viện, bọn họ đã thấy Hà Cản Mỹ xách một cái giỏ lớn trong tay đang nói chuyện với người khác, nhìn thấy Sơ Nghênh, cô ta lập tức nhiệt tình nói:
“Sơ Nghênh, làm việc tới đêm khuya cô đói rồi phải không, tôi vừa đi chợ đêm bán bánh bao, muốn để mọi người trong viện nếm thử, cho nên đã để lại mấy cái, cô nếm thử đi, chỉ ba hào một cái.”
Khổng Đại Tráng và Hà Cản Mỹ đều làm việc ở nhà máy, đầu óc bọn họ khá nhanh nhạy, sau khi cải cách thì tìm tòi đủ thứ nghề phụ để kiếm tiền. Lúc đầu, họ bắt đầu kinh doanh nhỏ, sau này thì bị coi là đầu cơ trục lợi nên bị bắt. Hai năm gần đây, môi trường đã thoải mái hơn, từ năm 1981 chính phủ đã bắt đầu cấp giấy phép kinh doanh cho cá nhân, đặc biệt là một lượng lớn thanh niên tri thức trở về thành phố, không có nhiều cơ hội việc làm. Kể từ năm 1977 trong thành phố đã mở thị trường tự do, đến bây giờ đã có các loại chợ ngày, chợ đêm cho phép dân chúng buôn bán.
Phương Tiễn không có hứng thú đối với chuyện nhà người khác, đẩy xe đi về hướng nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Nghênh không chút lưu tình vạch trần Hà Cản Mỹ:
“Cô rõ ràng là bán không hết thì có.”
Chu Bì nói:
“Một cái bánh bao bán tận ba hào, chúng ta đi làm một ngày mới kiếm được một đồng, ai mà mua bánh bao của cô chứ!”
Chu Bì là ai? Ban đầu ở trong hẻm nhỏ, bố mẹ anh ta đều lái xe ba bánh để đi chở hàng, đừng nhìn cái xe ba bánh này, đó cũng thuộc sở hữu nhà nước. Sau đó cha mẹ anh ta đều qua đời, Chu Bì thừa kế công việc, sau đó lại đi làm ở nhà ăn của nhà máy dệt nhuộm, anh ta quen được một đầu bếp sư phụ, mà vị đầu bếp này cũng chịu bỏ công dạy dỗ, cho nên cũng có chút trình độ.
Chu Bì và Khổng Đại Tráng không hòa thuận với nhau, điều này phải quay ngược lại dòng thời gian, đó là mấy năm oai phong nhất của Chu Bì. Anh ta đeo huy hiệu đỏ, dẫn đầu một đám người “kiểm soát an ninh” trong con hẻm nhỏ. Khổng Đại Tráng khi đó vẫn còn đang học cấp hai, sau khi về nhà thì tụ tập vài người bạn bắt đầu lan truyền mấy tin đồn đại vớ vẩn. Khi vừa dứt lời, anh ta ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Chu Bì ở ngoài cửa sổ.
Khổng Đại Tráng lúc này sợ tới mức tè ra cả quần, sợ bị phê bình, vừa lăn vừa bò đến đồn công an để tự thú, mong muốn nhận được sự khoan hồng, cũng may là công an chỉ phê bình anh ta vài câu, sau đó đã thả anh ta ra.
Chuyện sợ đến mức tè ra quần này vẫn luôn bị người khác cười nhạo, Khổng Đại Tráng cảm thấy mình chịu thiệt thòi, hai người cứ như vậy mà kết thù với nhau.
Hà Cản Mỹ hùng hồn nói:
“Anh mua thịt, mua lương thực cũng phải dùng phiếu lương thực và phiếu thịt. Giá bánh bao của tôi dựa vào tiền mua nguyên liệu, bột mì trắng tôi mua hơn một xu một cân, chưa mặc cả là hơn bốn xu một cân, thịt được mua từ cửa sau chợ tự do, bánh bao có thể không đắt sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro