Thập Niên 80: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Đôi Vợ Chồng Trong Ngõ Nhỏ
Chương 35
2024-08-18 19:25:02
Phương Tiễn cảm thấy hơi nghi hoặc, hỏi:
“Sơ Nghênh, em thích xem biểu diễn từ khi nào vậy? Không phải em không thích ồn ào nhất sao?”
Trước khi sống lại, Sơ Nghênh chỉ quan tâm đến công việc và gia đình ba người, nhưng bây giờ cô lại thích xem náo nhiệt, thích hóng chuyện, thích ăn dưa, chỗ nào nhiều người thì sẽ đi đến chỗ đó.
Sơ Nghênh nói:
“Mẹ muốn đi mà, không phải là em muốn đi cùng mẹ sao!”
Khương Thiết Mai nói:
“Con dâu hai của mẹ đúng là tốt nhất mà.”
Phương Tiễn từ chối cho ý kiến.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Nghênh đi đến đồn công an một chuyến, cô nói với cán bộ công an rằng nhà tiên tri có khả năng đặc biệt là kẻ lừa đảo, đến cuối cùng nhất định sẽ lừa gạt tiền của khán giả.
Nhưng hiện tại rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối người có khả năng đặc biệt, chính phủ đã thành lập một tổ chức đặc biệt để sắp xếp các nhà khoa học nghiên cứu về khả năng đặc biệt này cho nên cơ quan công an căn bản cũng không tin mấy lời như lừa đảo.
Sơ Nghênh nói lại lần nữa với công an rằng kẻ lừa đảo đó chắc chắn sẽ lừa gạt tiền của khán giả.
“Thông tin này cô nghe từ đâu?”
Công an hỏi.
Đồng chí công an này tên là Ngô Triều Huy, là bạn của Phương Tiễn. Ở kiếp trước cũng coi như có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ, nhưng lúc này Sơ Nghênh và anh ấy còn chưa quen biết nhau.
“Tôi là tài xế xe buýt, nghe hành khách nói, vị đại sư họ Đoàn có khả năng đặc biệt này đang đi lừa gạt ở khắp nơi.”
Sơ Nghênh nói dối không chớp mắt.
Công an đang rất bận rộn, các loại chuyện đã xảy ra đều không xử lý kịp, huống chi là những chuyện chưa xảy ra.
“Nếu không tiến hành ngăn cản, quần chúng nhân dân sẽ gánh chịu tổn thất nghiêm trọng về tài sản, dù sao tôi đã đến báo cảnh sát. Nếu không đi thì chính là trách nhiệm của các người.”
Đối mặt với người quen cũ này, Sơ Nghênh giống như ăn gan hùm mật gấu, thẳng thắn nói.
Cô nói đến mức khô hết nước bọt, đang suy nghĩ liệu có nên về nhà xin Phương Tiễn giúp đỡ không thì công an rốt cục cũng đồng ý đi kiểm tra.
“Tuy nhiên, nếu như buổi biểu diễn không có lừa gạt gì cả thì chúng tôi sẽ tiến hành phê bình, giáo dục với cô, cô còn phải ngồi đây viết bản kiểm điểm một ngày.”
Ai bảo người báo án này vừa rồi còn nói nếu không đến thì đó là trách nhiệm của bọn họ chứ!
Nếu như sự việc trong kiếp này giống như trong kiếp trước thì Sơ Nghênh nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ không báo cảnh sát giả.
Khi trở lại đại viện, lão thái thái đang kêu gọi mọi người đi xem biểu diễn, còn cô con gái nhỏ của bọn họ thì đang thoải mái thưởng thức bánh kem hoa quả ở trong sân.
Nam thần nhỏ Thẩm Thức Kiệu đang đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cậu bé cảm thấy bốn cái nơ bướm đang lắc lư trên đầu của cô bé mỗi ngày đều thay đổi màu sắc, hồng, đỏ, xanh lá cây, màu sắc rất rực rỡ, tươi sáng.
Cô nhóc nhỏ này mấy ngày hôm trước khi mới đến nhà trẻ còn quấn quýt lấy mình. Sau khi cô bé đã quen thuộc với các bạn cùng lớp, mỗi khi đến cửa trường gần như có thể gặp được bạn học quen thuộc thì nhóc nhỏ này giống như đã quên mất cậu bé, ngay lập tức chạy vào trường chơi với bạn bè.
Nhìn thấy Khổng Ấp Trần lại giống như cái đuôi nhỏ đuổi theo Xuân Yến, Thẩm Thức Kiệu ngồi xuống một lần nữa, mở ‘Ba trăm bài thơ Đường’ ra.
Đợi đến khi Khương Thiết Mai hỏi hai vợ chồng giáo sư có đi xem biểu diễn hay không, Xuân Yến hình như mới nhớ tới Thẩm Thức Kiệu, bèn nhấc chân đi về phía nhà cậu bé.
“Sơ Nghênh, em thích xem biểu diễn từ khi nào vậy? Không phải em không thích ồn ào nhất sao?”
Trước khi sống lại, Sơ Nghênh chỉ quan tâm đến công việc và gia đình ba người, nhưng bây giờ cô lại thích xem náo nhiệt, thích hóng chuyện, thích ăn dưa, chỗ nào nhiều người thì sẽ đi đến chỗ đó.
Sơ Nghênh nói:
“Mẹ muốn đi mà, không phải là em muốn đi cùng mẹ sao!”
Khương Thiết Mai nói:
“Con dâu hai của mẹ đúng là tốt nhất mà.”
Phương Tiễn từ chối cho ý kiến.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Nghênh đi đến đồn công an một chuyến, cô nói với cán bộ công an rằng nhà tiên tri có khả năng đặc biệt là kẻ lừa đảo, đến cuối cùng nhất định sẽ lừa gạt tiền của khán giả.
Nhưng hiện tại rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối người có khả năng đặc biệt, chính phủ đã thành lập một tổ chức đặc biệt để sắp xếp các nhà khoa học nghiên cứu về khả năng đặc biệt này cho nên cơ quan công an căn bản cũng không tin mấy lời như lừa đảo.
Sơ Nghênh nói lại lần nữa với công an rằng kẻ lừa đảo đó chắc chắn sẽ lừa gạt tiền của khán giả.
“Thông tin này cô nghe từ đâu?”
Công an hỏi.
Đồng chí công an này tên là Ngô Triều Huy, là bạn của Phương Tiễn. Ở kiếp trước cũng coi như có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ, nhưng lúc này Sơ Nghênh và anh ấy còn chưa quen biết nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi là tài xế xe buýt, nghe hành khách nói, vị đại sư họ Đoàn có khả năng đặc biệt này đang đi lừa gạt ở khắp nơi.”
Sơ Nghênh nói dối không chớp mắt.
Công an đang rất bận rộn, các loại chuyện đã xảy ra đều không xử lý kịp, huống chi là những chuyện chưa xảy ra.
“Nếu không tiến hành ngăn cản, quần chúng nhân dân sẽ gánh chịu tổn thất nghiêm trọng về tài sản, dù sao tôi đã đến báo cảnh sát. Nếu không đi thì chính là trách nhiệm của các người.”
Đối mặt với người quen cũ này, Sơ Nghênh giống như ăn gan hùm mật gấu, thẳng thắn nói.
Cô nói đến mức khô hết nước bọt, đang suy nghĩ liệu có nên về nhà xin Phương Tiễn giúp đỡ không thì công an rốt cục cũng đồng ý đi kiểm tra.
“Tuy nhiên, nếu như buổi biểu diễn không có lừa gạt gì cả thì chúng tôi sẽ tiến hành phê bình, giáo dục với cô, cô còn phải ngồi đây viết bản kiểm điểm một ngày.”
Ai bảo người báo án này vừa rồi còn nói nếu không đến thì đó là trách nhiệm của bọn họ chứ!
Nếu như sự việc trong kiếp này giống như trong kiếp trước thì Sơ Nghênh nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ không báo cảnh sát giả.
Khi trở lại đại viện, lão thái thái đang kêu gọi mọi người đi xem biểu diễn, còn cô con gái nhỏ của bọn họ thì đang thoải mái thưởng thức bánh kem hoa quả ở trong sân.
Nam thần nhỏ Thẩm Thức Kiệu đang đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cậu bé cảm thấy bốn cái nơ bướm đang lắc lư trên đầu của cô bé mỗi ngày đều thay đổi màu sắc, hồng, đỏ, xanh lá cây, màu sắc rất rực rỡ, tươi sáng.
Cô nhóc nhỏ này mấy ngày hôm trước khi mới đến nhà trẻ còn quấn quýt lấy mình. Sau khi cô bé đã quen thuộc với các bạn cùng lớp, mỗi khi đến cửa trường gần như có thể gặp được bạn học quen thuộc thì nhóc nhỏ này giống như đã quên mất cậu bé, ngay lập tức chạy vào trường chơi với bạn bè.
Nhìn thấy Khổng Ấp Trần lại giống như cái đuôi nhỏ đuổi theo Xuân Yến, Thẩm Thức Kiệu ngồi xuống một lần nữa, mở ‘Ba trăm bài thơ Đường’ ra.
Đợi đến khi Khương Thiết Mai hỏi hai vợ chồng giáo sư có đi xem biểu diễn hay không, Xuân Yến hình như mới nhớ tới Thẩm Thức Kiệu, bèn nhấc chân đi về phía nhà cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro