Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Bánh Trứng Rau...
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Bột không có màu trắng tinh mà có màu vàng nhạt do bị trộn lẫn trấu cám trong quá trình xay xát.
Bà nội có tay nghề nấu ăn rất ngon, khi còn nhỏ từng bị bán tới nhà đại địa chủ làm nha hoàn, từng học nấu ăn, sau này cải cách mở cửa, lại tới nhà ăn tập thể làm đầu bếp mười mấy năm, hiện tại nhà ai làm tiệc mừng, đều mời bà nội tới nấu chính, đừng nhìn bà nội đã ngoài 60, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Tống Thanh Vân nhớ ra, đợi thêm vài năm nữa, bà nội sẽ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, lông mày dần nhăn lại. Không được, cô cần phải nhanh chóng đưa bà nội tới bệnh viện kiểm tra, kỹ thuật của bệnh viện nhân dân trên huyện thành vẫn còn tương đối lạc hậu, phải lên tỉnh.
Bữa sáng bà nội làm bánh trứng rau hẹ, chia làm bốn miếng, mỗi người một miếng.
Dùng dầu hạt cải của nhà dán vàng hai mặt, cắn một miếng hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng, mùi thơm của rau hẹ hòa quyện với hương trứng gà thơm ngọt mềm mại, rõ ràng đã ăn qua vô số lần, chỉ là sau khi trải qua tay nghề lão luyện của bà nội, vẫn như cũ cảm thấy ăn ngon vô cùng.
Tính của bà nội là không giấu được cái gì, Tống Thanh Vân sợ bà đem chuyện gà mái già một ngày đẻ được ba quả trứng cho thím ở cách vách biết, mà thím ấy mà biết thì cả thôn đều biết, liền nhắc nhở bà nội: “Nội, bà đừng có nói chuyện này ra đó, tới lúc đó người trong thôn đều biết, trộm mất con gà của bà, rốt cuộc gà mái già nhà nào mà chả giống như nhà nào.”
Rốt cuộc trong thôn nhà nào mà chẳng “có tài không thể lộ”, lúa nhà nào tốt hơn nhà khác liền bị người khác đố kỵ phá hết cả ruộng, hiện tại có một con gà mái ngày đẻ ba quả, có ai mà không ghen tỵ đỏ mắt, nói không chừng sẽ tới ăn trộm.
Bà nội lời thề sắt son, nói: “Bà biết, không thể nói chuyện gà mái già một ngày đẻ được ba quả trứng cho người khác biết.”
Ăn xong cơm sáng, Tống Thanh Vân ôm đồm rửa chén, anh ba cùng ông bà nội tiếp tục ra ngoài ruộng thu hoạch lúa mạch, Tống Thanh Vân thì ở nhà tiếp tục ôn tập kiến thức, chương trình học cấp ba.
Ba bốn giờ chiều, mặt trời không còn chói chang, Tống Thanh Long về nhà trước tìm giỏ lên núi đốn củi, nhân dịp ngày mai đưa Tống Thanh Vân lên huyện thành đi học đem đi bán kiếm chút tiền.
Trong nhà năm nay mới mua được một con trâu, mỗi buồi chi sẽ dắt ra ngoài thả một hồi.
Tống Thanh Vân học tập cả một ngày, cũng đi theo Tống Thanh Long ra ngoài thả lỏng một chút.
Thôn Hồng Kỳ non xanh nước biếc, đập vào mắt là những dãy núi trùng điệp xanh biếc, đa phần đều là những cây bách cao lớn thường thấy, cành lá của mấy loại này rất dễ bắt lửa, chặt cây thành củi đem đi bán rất dễ kiếm được tiền.
Khu đất núi được phân phối tới từng nhà, có thể thích hợp chặt cây sử dụng, Tống Thanh Vân buộc trâu vào một gốc cây có cỏ non rậm rạp, sau đó liền chạy tới chỗ Tống Thanh Long hỗ trợ.
Trên mặt đất vẫn còn một vài khúc gỗ bỏ xót lại từ lần trước, Tống Thanh Long bắt đầu chia chúng ra thành những mảnh có hình dạng và kích thước giống nhau, sau đó Tống Thanh Vân giúp đỡ nhặt lên, đặt gọn vào trong giỏ.
Tống Thanh Vân thấy chiếc liềm dắt ở thắt lưng của Tống Thanh Long, liền lơ đãng nói “Anh ba, anh cảm thấy nếu dùng chiếc liềm đó thì sẽ như thế nào?”
“Dùng tốt lắm đó!” Tống Thanh Long cười nói.
Mỗi một người con trai đều sẽ có một giấc mộng võ hiệp, cho dù chỉ là một chiếc liềm, cũng đủ khiến anh tìm thấy được cảm giác nhiệt huyết, thành tựu nơi đồng ruộng.
Trong rừng cây khuất ánh mặt trời, cho nên tương đối mát mẻ, Tống Thanh Vân mặc áo cộc tay quần đùi, đã cảm thấy có chút se lạnh, cô sờ đám lông tơ trên cánh tay, lại thấy anh ba vì đốn củi mà mặt đỏ tai hồng.
Trong rừng cây chợt có tiếng sột soạt, hai người còn tưởng rằng là tiếng gió cho nên cũng không để ý lắm, cho đến khi con trâu buộc ở gốc cây gần đó đột nhiên kêu rên, bọn họ mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tống Thanh Long nhanh chóng cầm rìu chạy tới, Tống Thanh Vân cũng đuổi kịp theo sau, mới vừa đứng vững trên mỏm đá lớn, nhìn về phía đó liền thấy một con lợn rừng đen tuyền to mọng đang cắn vào cổ trâu kéo đi.
Bà nội có tay nghề nấu ăn rất ngon, khi còn nhỏ từng bị bán tới nhà đại địa chủ làm nha hoàn, từng học nấu ăn, sau này cải cách mở cửa, lại tới nhà ăn tập thể làm đầu bếp mười mấy năm, hiện tại nhà ai làm tiệc mừng, đều mời bà nội tới nấu chính, đừng nhìn bà nội đã ngoài 60, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Tống Thanh Vân nhớ ra, đợi thêm vài năm nữa, bà nội sẽ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, lông mày dần nhăn lại. Không được, cô cần phải nhanh chóng đưa bà nội tới bệnh viện kiểm tra, kỹ thuật của bệnh viện nhân dân trên huyện thành vẫn còn tương đối lạc hậu, phải lên tỉnh.
Bữa sáng bà nội làm bánh trứng rau hẹ, chia làm bốn miếng, mỗi người một miếng.
Dùng dầu hạt cải của nhà dán vàng hai mặt, cắn một miếng hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng, mùi thơm của rau hẹ hòa quyện với hương trứng gà thơm ngọt mềm mại, rõ ràng đã ăn qua vô số lần, chỉ là sau khi trải qua tay nghề lão luyện của bà nội, vẫn như cũ cảm thấy ăn ngon vô cùng.
Tính của bà nội là không giấu được cái gì, Tống Thanh Vân sợ bà đem chuyện gà mái già một ngày đẻ được ba quả trứng cho thím ở cách vách biết, mà thím ấy mà biết thì cả thôn đều biết, liền nhắc nhở bà nội: “Nội, bà đừng có nói chuyện này ra đó, tới lúc đó người trong thôn đều biết, trộm mất con gà của bà, rốt cuộc gà mái già nhà nào mà chả giống như nhà nào.”
Rốt cuộc trong thôn nhà nào mà chẳng “có tài không thể lộ”, lúa nhà nào tốt hơn nhà khác liền bị người khác đố kỵ phá hết cả ruộng, hiện tại có một con gà mái ngày đẻ ba quả, có ai mà không ghen tỵ đỏ mắt, nói không chừng sẽ tới ăn trộm.
Bà nội lời thề sắt son, nói: “Bà biết, không thể nói chuyện gà mái già một ngày đẻ được ba quả trứng cho người khác biết.”
Ăn xong cơm sáng, Tống Thanh Vân ôm đồm rửa chén, anh ba cùng ông bà nội tiếp tục ra ngoài ruộng thu hoạch lúa mạch, Tống Thanh Vân thì ở nhà tiếp tục ôn tập kiến thức, chương trình học cấp ba.
Ba bốn giờ chiều, mặt trời không còn chói chang, Tống Thanh Long về nhà trước tìm giỏ lên núi đốn củi, nhân dịp ngày mai đưa Tống Thanh Vân lên huyện thành đi học đem đi bán kiếm chút tiền.
Trong nhà năm nay mới mua được một con trâu, mỗi buồi chi sẽ dắt ra ngoài thả một hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Vân học tập cả một ngày, cũng đi theo Tống Thanh Long ra ngoài thả lỏng một chút.
Thôn Hồng Kỳ non xanh nước biếc, đập vào mắt là những dãy núi trùng điệp xanh biếc, đa phần đều là những cây bách cao lớn thường thấy, cành lá của mấy loại này rất dễ bắt lửa, chặt cây thành củi đem đi bán rất dễ kiếm được tiền.
Khu đất núi được phân phối tới từng nhà, có thể thích hợp chặt cây sử dụng, Tống Thanh Vân buộc trâu vào một gốc cây có cỏ non rậm rạp, sau đó liền chạy tới chỗ Tống Thanh Long hỗ trợ.
Trên mặt đất vẫn còn một vài khúc gỗ bỏ xót lại từ lần trước, Tống Thanh Long bắt đầu chia chúng ra thành những mảnh có hình dạng và kích thước giống nhau, sau đó Tống Thanh Vân giúp đỡ nhặt lên, đặt gọn vào trong giỏ.
Tống Thanh Vân thấy chiếc liềm dắt ở thắt lưng của Tống Thanh Long, liền lơ đãng nói “Anh ba, anh cảm thấy nếu dùng chiếc liềm đó thì sẽ như thế nào?”
“Dùng tốt lắm đó!” Tống Thanh Long cười nói.
Mỗi một người con trai đều sẽ có một giấc mộng võ hiệp, cho dù chỉ là một chiếc liềm, cũng đủ khiến anh tìm thấy được cảm giác nhiệt huyết, thành tựu nơi đồng ruộng.
Trong rừng cây khuất ánh mặt trời, cho nên tương đối mát mẻ, Tống Thanh Vân mặc áo cộc tay quần đùi, đã cảm thấy có chút se lạnh, cô sờ đám lông tơ trên cánh tay, lại thấy anh ba vì đốn củi mà mặt đỏ tai hồng.
Trong rừng cây chợt có tiếng sột soạt, hai người còn tưởng rằng là tiếng gió cho nên cũng không để ý lắm, cho đến khi con trâu buộc ở gốc cây gần đó đột nhiên kêu rên, bọn họ mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tống Thanh Long nhanh chóng cầm rìu chạy tới, Tống Thanh Vân cũng đuổi kịp theo sau, mới vừa đứng vững trên mỏm đá lớn, nhìn về phía đó liền thấy một con lợn rừng đen tuyền to mọng đang cắn vào cổ trâu kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro