Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Cháo Khoai Lang...
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Anh ba ngày thường thích nhất là quản giáo Tống Thanh Vân, hỏi tới nhiều nhất chính là việc học hành làm bài tập của Tống Thanh Vân.
Nếu Tống Thanh Vân năm 18 tuổi, lúc này sớm đã tức giận nói: “Cơm sáng còn chưa ăn nữa, gấp cái gì chứ!”
Kỳ thật anh ba Tống Thanh Long là người khổ nhất trong bốn anh em, khó khăn lắm mới cưới được cô con gái của bác sĩ già ở trên trấn trên.
Đầu những năm 90, anh ba đi theo mấy người anh em tốt cùng thôn ra ngoài làm công, chị dâu vì muốn đi thăm anh ba, một người ngồi xe khách tới tìm anh ba, kết quả lại không thấy người đâu, nghe nói là bị bọn buôn người bắt mất, sau đó anh ba cũng không có lấy vợ nữa.
Tống Thanh Vân vùi lấp đau thương xuống đáy lòng, trên mặt lộ ra nụ cười đón chào cuộc sống mới, cười tủm tỉm cầm chiếc bát gốm cũ lên, miệng bát còn có chút mẻ, bên trong là cháo khoai lang đỏ, biết cô thích ăn khoai lang đỏ, bà nội để lại một bát đầy ắp cho cô.
Tống Thanh Vân ăn miếng khoai lang đỏ mềm, là hương vị ngọt ngào trong trí nhớ.
Mấy ngày này hẳn là cô đang được nghỉ, trường cấp ba hệ sư phạm cũng giống với những trường cấp ba bình thường, có truyền thống được nghỉ ba ngày cuối tháng hàng tháng, năm 86 cô mới vừa học năm hai trường cấp ba hệ sư phạm, còn một năm nữa là sẽ tốt nghiệp.
Tống Thanh Vân ăn xong, nhanh chóng cầm bát đem đi rửa sạch, sau đó chạy theo đuổi kịp Tống Thanh Long, trong tay còn cầm theo một chiếc liềm lớn.
Tống Thanh Long mặt mũi tối sầm, định tóm lấy cô gái nhỏ.
Tống Thanh Vân cũng mặc kệ anh ba đuổi theo phía sau, từ xa đã thấy được ông bà nội đang gặt lúa ở ngoài ruộng cạnh bờ sông.
Ông nội thấy cháu gái nhỏ tới đây, cố ý dọa cô nói: “Bé Vân tới đây làm cái gì, ánh mặt trời gay gắt như vậy, tới lúc đó để phơi đen giống như ông nội thì sao.”
Ông nội biết cô đỏm dáng, bởi vì làn da trắng, cả nhà đều không bắt cô phải ra đồng làm việc phơi nắng, đều nguyện ý nuông chiều cô.
Tống Thanh Vân sờ sờ gương mặt bóng loáng, kiếp trước cô quá ích kỷ, tính tình tùy hứng, tự cho mình là trung tâm, khi còn nhỏ chỉ biết đọc sách đi học, chưa từng quan tâm tới người nhà, chứ chưa nói tới việc san sẻ việc nhà với mọi người.
“Không đâu, cháu đội mũ rồi sẽ không bị phơi đen.” Tống Thanh Vân chỉ chỉ chiếc mũ rơm đội trên đầu, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng hồng như củ sen, bàn tay mềm mại như không có xương, tương đối nhỏ, nắm lấy cái liềm, còn chưa cắt được mấy cây lúa mạch, đã bị anh ba đoạt lấy cái liềm, vứt sang bên, bế cô lên như rút củ cải, đi lên trên bờ ruộng.
“A! Anh ba, anh buông em ra! Em muốn cắt lúa!”
Tống Thanh Vân vóc người mảnh khảnh, thân cao một mét sáu bảy, ở phương nam đã được coi là cô gái có dáng người tương đối cao, thể trọng chỉ có hơn 40kg, mà còn nhìn có chút thịt múp múp, có thể thấy được khung xương nhỏ nhắn như thế nào, khi còn nhỏ thường xuyên được mấy anh trai một tay bế bổng lên, đặc biệt là anh ba, môt tay là có thể nhấc bổng cô lên.
Tống Thanh Long tìm một gốc cây râm mát, mới buông Tống Thanh Vân xuống, vẻ mặt ghét bỏ: “Được rồi, với tốc độ này của em, cắt tới ngày tháng năm nào mới xong, ngoan ngoãn ngồi đợi ở một bên đi thôi!”
Tống Thanh Vân tức muốn khóc.
Cô cảm thấy bản thân khi còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại chỉ muốn giúp đỡ mọi người gặt lúa mà thôi, cũng không chịu cho cô cơ hội.
Cô đâu biết, Tống Thanh Long nhìn gương mặt trắng mịn như tuyết kia của em gái bảo bối, vừa ra nắng đã đỏ bừng hai má, đau lòng biết nhường nào.
Tống Thanh Long làm việc nhanh nhẹn, cậu thanh niên mười chín tuổi, cả người tràn đầy sức mạnh, không bao lâu đã gặt được một giỏ lớn.
Tống Thanh Vân nằm trên đống cỏ khô, lấy mũ rơm che kín cả gương mặt, mặt trời chói chang khiến cô có chút choáng váng, mơ mơ màng màng cô liền chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi cô tỉnh lại, cô thấy mình tựa như đang đứng trong một màn sương mù trắng mông lung.
Cô hoảng loạn trong lòng, chẳng lẽ ban nãy hết thảy đều là mơ? Cô điên cuồng chạy về phía trước, lại phát hiện ra một căn nhà trúc nhỏ tĩnh lặng.
Nếu Tống Thanh Vân năm 18 tuổi, lúc này sớm đã tức giận nói: “Cơm sáng còn chưa ăn nữa, gấp cái gì chứ!”
Kỳ thật anh ba Tống Thanh Long là người khổ nhất trong bốn anh em, khó khăn lắm mới cưới được cô con gái của bác sĩ già ở trên trấn trên.
Đầu những năm 90, anh ba đi theo mấy người anh em tốt cùng thôn ra ngoài làm công, chị dâu vì muốn đi thăm anh ba, một người ngồi xe khách tới tìm anh ba, kết quả lại không thấy người đâu, nghe nói là bị bọn buôn người bắt mất, sau đó anh ba cũng không có lấy vợ nữa.
Tống Thanh Vân vùi lấp đau thương xuống đáy lòng, trên mặt lộ ra nụ cười đón chào cuộc sống mới, cười tủm tỉm cầm chiếc bát gốm cũ lên, miệng bát còn có chút mẻ, bên trong là cháo khoai lang đỏ, biết cô thích ăn khoai lang đỏ, bà nội để lại một bát đầy ắp cho cô.
Tống Thanh Vân ăn miếng khoai lang đỏ mềm, là hương vị ngọt ngào trong trí nhớ.
Mấy ngày này hẳn là cô đang được nghỉ, trường cấp ba hệ sư phạm cũng giống với những trường cấp ba bình thường, có truyền thống được nghỉ ba ngày cuối tháng hàng tháng, năm 86 cô mới vừa học năm hai trường cấp ba hệ sư phạm, còn một năm nữa là sẽ tốt nghiệp.
Tống Thanh Vân ăn xong, nhanh chóng cầm bát đem đi rửa sạch, sau đó chạy theo đuổi kịp Tống Thanh Long, trong tay còn cầm theo một chiếc liềm lớn.
Tống Thanh Long mặt mũi tối sầm, định tóm lấy cô gái nhỏ.
Tống Thanh Vân cũng mặc kệ anh ba đuổi theo phía sau, từ xa đã thấy được ông bà nội đang gặt lúa ở ngoài ruộng cạnh bờ sông.
Ông nội thấy cháu gái nhỏ tới đây, cố ý dọa cô nói: “Bé Vân tới đây làm cái gì, ánh mặt trời gay gắt như vậy, tới lúc đó để phơi đen giống như ông nội thì sao.”
Ông nội biết cô đỏm dáng, bởi vì làn da trắng, cả nhà đều không bắt cô phải ra đồng làm việc phơi nắng, đều nguyện ý nuông chiều cô.
Tống Thanh Vân sờ sờ gương mặt bóng loáng, kiếp trước cô quá ích kỷ, tính tình tùy hứng, tự cho mình là trung tâm, khi còn nhỏ chỉ biết đọc sách đi học, chưa từng quan tâm tới người nhà, chứ chưa nói tới việc san sẻ việc nhà với mọi người.
“Không đâu, cháu đội mũ rồi sẽ không bị phơi đen.” Tống Thanh Vân chỉ chỉ chiếc mũ rơm đội trên đầu, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng hồng như củ sen, bàn tay mềm mại như không có xương, tương đối nhỏ, nắm lấy cái liềm, còn chưa cắt được mấy cây lúa mạch, đã bị anh ba đoạt lấy cái liềm, vứt sang bên, bế cô lên như rút củ cải, đi lên trên bờ ruộng.
“A! Anh ba, anh buông em ra! Em muốn cắt lúa!”
Tống Thanh Vân vóc người mảnh khảnh, thân cao một mét sáu bảy, ở phương nam đã được coi là cô gái có dáng người tương đối cao, thể trọng chỉ có hơn 40kg, mà còn nhìn có chút thịt múp múp, có thể thấy được khung xương nhỏ nhắn như thế nào, khi còn nhỏ thường xuyên được mấy anh trai một tay bế bổng lên, đặc biệt là anh ba, môt tay là có thể nhấc bổng cô lên.
Tống Thanh Long tìm một gốc cây râm mát, mới buông Tống Thanh Vân xuống, vẻ mặt ghét bỏ: “Được rồi, với tốc độ này của em, cắt tới ngày tháng năm nào mới xong, ngoan ngoãn ngồi đợi ở một bên đi thôi!”
Tống Thanh Vân tức muốn khóc.
Cô cảm thấy bản thân khi còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại chỉ muốn giúp đỡ mọi người gặt lúa mà thôi, cũng không chịu cho cô cơ hội.
Cô đâu biết, Tống Thanh Long nhìn gương mặt trắng mịn như tuyết kia của em gái bảo bối, vừa ra nắng đã đỏ bừng hai má, đau lòng biết nhường nào.
Tống Thanh Long làm việc nhanh nhẹn, cậu thanh niên mười chín tuổi, cả người tràn đầy sức mạnh, không bao lâu đã gặt được một giỏ lớn.
Tống Thanh Vân nằm trên đống cỏ khô, lấy mũ rơm che kín cả gương mặt, mặt trời chói chang khiến cô có chút choáng váng, mơ mơ màng màng cô liền chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi cô tỉnh lại, cô thấy mình tựa như đang đứng trong một màn sương mù trắng mông lung.
Cô hoảng loạn trong lòng, chẳng lẽ ban nãy hết thảy đều là mơ? Cô điên cuồng chạy về phía trước, lại phát hiện ra một căn nhà trúc nhỏ tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro