Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Chợ
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Lương Diễn Tề nhiệt tình bình dân, mới vừa được điều tới không lâu, liền đến các thôn các xóm triển khai nghiệp vụ, người trong thôn đều thích vị phó chủ tịch xã mới tới này, cũng thường xuyên gặp được thôn dân ở trên đường, liền cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường.
Tống Thanh Vân cùng anh ba lên xe ngồi, trước tiên là quay lại để tìm bà nội, liền nghe thấy tiếng la hét của bà nội trên sườn núi, không ngờ bà cũng đã đuổi theo tới tận tây, bọn họ vội vàng ra khỏi xe, gọi bà nội quay trở lại.
Bà nội thấy Tống Thanh Vân không sao liền bật khóc, lại nhìn thấy phó chủ tịch xã mới tới, liền nói mấy lời khách sáo, sao đó còn bảo anh mau mau đi bắt mấy người kia lại tống vào nhà giam, thấy bắt được một tên đàn em của Mặt Sẹo hiện đang để trong xe, cơn giận xông lên, tức khắc nhào tới đánh mắng cho một trận, may mấy mấy người Tống Thanh Vân kịp thời giữ chặt lấy bà nội, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Củi khô không tiện để trong cốp xe, cho nên hôm nay tạm thời không bán, trước tiên lấy lại số thịt heo trong tay Mặt Sẹo đem đi bán.
Bà nội nói bà không đi lên huyện nữa, cõng củi khô về trước, để Tống Thanh Vân cùng Tống Thanh Long đi lên huyện bán thịt heo là được.
Tống Thanh Vân kỳ thật là tính toán đưa bà nội lên huyện làm kiểm tra tổng quát, quả nhiên cô vừa nhắc tới, bà nội vừa nghe phải tới bệnh viện tiêu tiền, liền trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân, nói bà không có bệnh tới bệnh viện làm gì, ngay cả mấy câu giải thích của Tống Thanh Vân mà cũng không nghe lọt, thật sự là giống như một đứa nhỏ ngoan cố vậy, khiến Tống Thanh Vân dở khóc dở cười không thôi.
Tống Thanh Vân không lay chuyển được bà nội, cũng không thể nói cho bà biết sau này bà sẽ bị ung thư dạ dày, cái này nói ra sẽ chẳng có ai tin, hiện tại cũng không có nhìn thấy bà nội có bệnh trạng gì, sợ là sợ người già gạt cả nhà không nói mà thôi.
Tống Thanh Vân đành phải trước tiên để chuyện này sang một bên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh ba, cần phải theo sát chú ý mọi tình trạng cơ thể của bà nội.
Đợi bà nội đi về trước, bọn họ lại lên xe của Lương Diễn Tề, đi tới trấn trên thì xuống xe.
Tống Thanh Vân đi trước mua hai vé xe lên huyện thành, bọn họ chậm trễ quá nhiều thời gian, vừa vặn đuổi kịp lúc xe chuẩn bị lăn bánh, đợi sau khi bọn họ chen lên xe, đã không còn chỗ trống để mà ngồi.
Hiện tại vẫn chưa có ai đề cập phản ánh tình trạng quả tải trên các xe công cộng, đầy một xe toàn người là người, ngay cả chỗ để động cơ chạy dầu diesel bên cạnh chỗ tài xế cũng để tạm tấm ván gỗ ngồi đầy người, Tống Thanh Vân cùng anh ba không có chỗ đặt chân, chỉ có thể nắm chặt thành ghế, đợi sau khi tới được huyện thành, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.
Xuống xe, Tống Thanh Vân nhìn huyện thành năm 86, giống như xuyên qua thời gian tới xem một bộ phim thời xưa, có một loại xúc động muốn nhớ lại những ký ức xa xăm, khác với ba mươi năm sau cao tầng mọc lên san sát, hiện tại bên cạnh bến xe đều là bụi đất phi dương, cửa hàng bên đường cùng tương đối thưa thớt, phần nhiều đều là mấy quán cơm dựng tạm, vừa nhìn tên liền biết là mấy tiệm cơm kinh doanh hộ gia đình, còn có một vài cửa hàng nhỏ. Dưới tác động của mô hình bày quán bán hàng bên vỉa hè, thỉnh thoảng vẫn còn có thể thấy được một vài tiệm cơm quốc doanh, chẳng qua tình hình buôn bán ế ấm, còn không đông khách bằng mấy quán cơm tư nhân.
Lúc này bởi vì vẫn còn chịu ảnh hưởng của đầu cơ tích trữ, dám ra bày quán bán hàng đều là người to gan, mấy năm trước nông dân chạy tới trong thành bán thuốc lá hút bằng tẩu thuốc, bán khoai tây, đều bị bắt hết lại, không chỉ bị tịch thu tiêu hủy hết hàng hóa, mà ngay cả bản thân người bán cũng bị bắt nhốt vào trong trại chịu cải tạo giáo dục mất mấy ngày.
Trên huyện có tổng cộng ba cái chợ lớn, chợ phía đông gần bến xe, lượng người qua lại chiếm đa số, cũng đông người tới mua bán nhất, hơn nữa bởi vì gần với cơ quan chính phủ, cho nên kiểm tra tương đối nghiêm khắc, cơ bản là nếu không có giấy phép buôn bán liền không thể bày quán bán hàng, đều mà một vài hộ cá thể tới bày quán bán trên vỉa hè.
Hai cái chợ còn lại, một cái gần Chung Cổ Lâu, một cái gần bệnh viện nhân dân, nhưng mà về cơ bản sẽ không tới kiểm tra, cho phép một vài người dân có thể tự do tới bày quán bán hàng nông sản.
Bọn họ đi tới cái chợ gần chỗ Chung Cổ Lâu, nơi này náo nhiệt không thôi, lúc bọn họ tới, đã thấy đủ loại hàng quán bán hàng rong, nào là bán bánh bao, bán giỏ tre, bán dây thừng, bán nồi niêu xoong chảo, chén bát gáo bồn, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Nơi nào quản lý lỏng lẻo nhẹ nhàng, kỳ thật sẽ càng thêm ngư long hỗn tạp, nhưng mà bọn họ cũng không có giấy phép buôn bán, chỉ có thể tới đây bày quán bán hàng.
Tống Thanh Vân cùng Tống Thanh Long tìm một khoảng đất trống, lấy mấy miếng thịt heo mang theo ra bắt đầu bày bán, còn chưa đứng vững gót chân, đang định tìm một thứ để ngồi xuống nghỉ tạm, liền thấy một người đàn ông đầu trọc ngang ngược đẩy một chiếc xe đẩy để đầy xọt tre, đột nhiên đánh tới hùng hổ nói: “Tránh ra, chỗ ngồi này là của tôi!”
Tống Thanh Vân cùng anh ba lên xe ngồi, trước tiên là quay lại để tìm bà nội, liền nghe thấy tiếng la hét của bà nội trên sườn núi, không ngờ bà cũng đã đuổi theo tới tận tây, bọn họ vội vàng ra khỏi xe, gọi bà nội quay trở lại.
Bà nội thấy Tống Thanh Vân không sao liền bật khóc, lại nhìn thấy phó chủ tịch xã mới tới, liền nói mấy lời khách sáo, sao đó còn bảo anh mau mau đi bắt mấy người kia lại tống vào nhà giam, thấy bắt được một tên đàn em của Mặt Sẹo hiện đang để trong xe, cơn giận xông lên, tức khắc nhào tới đánh mắng cho một trận, may mấy mấy người Tống Thanh Vân kịp thời giữ chặt lấy bà nội, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Củi khô không tiện để trong cốp xe, cho nên hôm nay tạm thời không bán, trước tiên lấy lại số thịt heo trong tay Mặt Sẹo đem đi bán.
Bà nội nói bà không đi lên huyện nữa, cõng củi khô về trước, để Tống Thanh Vân cùng Tống Thanh Long đi lên huyện bán thịt heo là được.
Tống Thanh Vân kỳ thật là tính toán đưa bà nội lên huyện làm kiểm tra tổng quát, quả nhiên cô vừa nhắc tới, bà nội vừa nghe phải tới bệnh viện tiêu tiền, liền trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân, nói bà không có bệnh tới bệnh viện làm gì, ngay cả mấy câu giải thích của Tống Thanh Vân mà cũng không nghe lọt, thật sự là giống như một đứa nhỏ ngoan cố vậy, khiến Tống Thanh Vân dở khóc dở cười không thôi.
Tống Thanh Vân không lay chuyển được bà nội, cũng không thể nói cho bà biết sau này bà sẽ bị ung thư dạ dày, cái này nói ra sẽ chẳng có ai tin, hiện tại cũng không có nhìn thấy bà nội có bệnh trạng gì, sợ là sợ người già gạt cả nhà không nói mà thôi.
Tống Thanh Vân đành phải trước tiên để chuyện này sang một bên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh ba, cần phải theo sát chú ý mọi tình trạng cơ thể của bà nội.
Đợi bà nội đi về trước, bọn họ lại lên xe của Lương Diễn Tề, đi tới trấn trên thì xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Vân đi trước mua hai vé xe lên huyện thành, bọn họ chậm trễ quá nhiều thời gian, vừa vặn đuổi kịp lúc xe chuẩn bị lăn bánh, đợi sau khi bọn họ chen lên xe, đã không còn chỗ trống để mà ngồi.
Hiện tại vẫn chưa có ai đề cập phản ánh tình trạng quả tải trên các xe công cộng, đầy một xe toàn người là người, ngay cả chỗ để động cơ chạy dầu diesel bên cạnh chỗ tài xế cũng để tạm tấm ván gỗ ngồi đầy người, Tống Thanh Vân cùng anh ba không có chỗ đặt chân, chỉ có thể nắm chặt thành ghế, đợi sau khi tới được huyện thành, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.
Xuống xe, Tống Thanh Vân nhìn huyện thành năm 86, giống như xuyên qua thời gian tới xem một bộ phim thời xưa, có một loại xúc động muốn nhớ lại những ký ức xa xăm, khác với ba mươi năm sau cao tầng mọc lên san sát, hiện tại bên cạnh bến xe đều là bụi đất phi dương, cửa hàng bên đường cùng tương đối thưa thớt, phần nhiều đều là mấy quán cơm dựng tạm, vừa nhìn tên liền biết là mấy tiệm cơm kinh doanh hộ gia đình, còn có một vài cửa hàng nhỏ. Dưới tác động của mô hình bày quán bán hàng bên vỉa hè, thỉnh thoảng vẫn còn có thể thấy được một vài tiệm cơm quốc doanh, chẳng qua tình hình buôn bán ế ấm, còn không đông khách bằng mấy quán cơm tư nhân.
Lúc này bởi vì vẫn còn chịu ảnh hưởng của đầu cơ tích trữ, dám ra bày quán bán hàng đều là người to gan, mấy năm trước nông dân chạy tới trong thành bán thuốc lá hút bằng tẩu thuốc, bán khoai tây, đều bị bắt hết lại, không chỉ bị tịch thu tiêu hủy hết hàng hóa, mà ngay cả bản thân người bán cũng bị bắt nhốt vào trong trại chịu cải tạo giáo dục mất mấy ngày.
Trên huyện có tổng cộng ba cái chợ lớn, chợ phía đông gần bến xe, lượng người qua lại chiếm đa số, cũng đông người tới mua bán nhất, hơn nữa bởi vì gần với cơ quan chính phủ, cho nên kiểm tra tương đối nghiêm khắc, cơ bản là nếu không có giấy phép buôn bán liền không thể bày quán bán hàng, đều mà một vài hộ cá thể tới bày quán bán trên vỉa hè.
Hai cái chợ còn lại, một cái gần Chung Cổ Lâu, một cái gần bệnh viện nhân dân, nhưng mà về cơ bản sẽ không tới kiểm tra, cho phép một vài người dân có thể tự do tới bày quán bán hàng nông sản.
Bọn họ đi tới cái chợ gần chỗ Chung Cổ Lâu, nơi này náo nhiệt không thôi, lúc bọn họ tới, đã thấy đủ loại hàng quán bán hàng rong, nào là bán bánh bao, bán giỏ tre, bán dây thừng, bán nồi niêu xoong chảo, chén bát gáo bồn, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Nơi nào quản lý lỏng lẻo nhẹ nhàng, kỳ thật sẽ càng thêm ngư long hỗn tạp, nhưng mà bọn họ cũng không có giấy phép buôn bán, chỉ có thể tới đây bày quán bán hàng.
Tống Thanh Vân cùng Tống Thanh Long tìm một khoảng đất trống, lấy mấy miếng thịt heo mang theo ra bắt đầu bày bán, còn chưa đứng vững gót chân, đang định tìm một thứ để ngồi xuống nghỉ tạm, liền thấy một người đàn ông đầu trọc ngang ngược đẩy một chiếc xe đẩy để đầy xọt tre, đột nhiên đánh tới hùng hổ nói: “Tránh ra, chỗ ngồi này là của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro