Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Cô Ôm Lấy Hoắc...

Chi Hạnh

2024-09-09 20:18:23

Giọng nói của cô vẫn còn quanh quẩn bên khóe môi chưa có tràn ra, liền nghe thấy tiếng nói bất ngờ sợ hãi của Thẩm Quân Nghiêu từ sau lưng vang lên.

“Hai người!”

Tống Thanh Vân nháy mắt tỉnh táo, đột nhiên buông ta Hoắc Thiên Thần, lui lại phía sau mấy bước.

Sắc mặt cô hơi tái nhợt, cúi mặt xuống, gương mặt tuyệt sắc thanh lãnh thấp thoáng bên dưới mái tóc đen dài, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã lấy lại được sự trán định, tươi cười hàm chứa xin lỗi.

“Xin lỗi, em nhận sai người.”

Hoắc Thiên Thần có chút ngây người, bên trong đôi mắt hạnh to tròn là đôi con ngươi sáng người như lưu li, phảng phất đong đầy tình cảm.

Rõ ràng là lời nói xa cách, nhưng sâu trong đáy mắt lại cất chứa “thiên ngôn vạn ngữ”, không nói nên thành lời.

Hoắc Thiên Thần mím môi, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh: “Không có việc gì.”

Tống Thanh Vân gật đầu, nhanh chóng lướt qua Hoắc Thiên Thần, chạy lên trên lầu, biến mất nơi cuối hành lanh.

Thẩm Quân Nghiêu cùng Đường Hân Điềm đi tới, Thẩm Quân Nghiêu vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại làm mặt quỷ đấm nhẹ một cái vào ngực Hoặc Thiên Thần. “Được lắm nha!” Còn nhanh hơn cả tôi!

Câu đằng sau còn chưa kịp nói ra, đã bị Hoắc Thiên Thần trừng mắt ngăn lại :”Đừng nói bậy!”

Đường Hân Điềm nhíu mày nhìn Hoắc Thiên Thần, đánh giá trên dưới một lượt, liền chạy lên trên lầu, quay trở lại phòng học, liền thấy Tống Thanh Vân cúi gằm mặt xuống bàn.

Tâm trạng của Tống Thanh Vân giờ phút này, có thể nói càng thêm xấu hổ và giận dữ hơn nhiều so với mấy chục năm về trước của cô, cô sao lại vừa thấy Hoắc Thiên Thần, liền giống như tên ngốc mất trí,vươn tay ôm lấy anh chứ!

Sao lại không thể khống chế như vậy chứ!

Gương mặt Tống Thanh Vân đỏ bừng, ngay cả hai bên lỗ tai cũng ửng đỏ, nôn nóng, bất an, trong lòng nhảy nhót lung tung.

Mãi lâu sau, một sự thật lạnh giá, đánh cho trái tim kinh hoàng, hoảng hốt của Tống Thanh Vân vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà Hữu Quân nói Hoắc Thiên Thần đã có người mình thích, là một cô gái tên Lâm Tĩnh Mỹ.

Mặc dù ở kiếp trước, hai mươi năm sau, bọn họ có lẽ sẽ ở bên nhau, nhưng trong hai mươi năm này, còn cách nhau một người con gái tên Lâm Tĩnh Mỹ.

Yết hầu chua xót, không thể kìm nén nước mắt, tràn mi mà ra.

Cô không cách nào lừa gạt được bản thân, muốn cô nhường Hoắc Thiên Thần cho người khác, cô không làm được!

Người con trai cô thích hai kiếp, người con trai duy nhất khiến cô động lòng, sao có thể nói bỏ là bỏ!

Nhưng đạo đức cùng thế tục, là chiếc gông kìm giữ lấy cô.

Là một người phụ nữ từng trải qua sự phản bội trong hôn nhân, sao có thể lại đi làm khó một người phụ nữ khác.

Cô càng không thể làm được!

Hoắc Thiên Thần, nếu hiện tại em không có cách nào thích anh, em liền trộm giấu anh dưới đáy lòng, đợi tới lúc anh có thể yêu em, tới yêu em có được không?

Tống Thanh Vân, cô là đồ ngốc!

Tôi ra lệnh cho cô, ngày hôm nay yêu Hoắc Thiên Thần ít đi một chút.

Tôi cho phép cô, ngày mai yêu Hoắc Thiên Thần ít đi một chút.

Tôi hy vọng cô, ngày kia có thể yêu Hoắc Thiên Thần nhiều hơn một chút.

Gió nhẹ ấm áp, thổi tung tấm rèm cửa, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng một góc an tĩnh trong phòng học.

Tâm sự bí mật này, giống như mùi hương hoa sơn chi nở rộ trong âm thầm, đẹp ngọt ngào mà cũng mang chút chua xót, hương thơm lan tỏa một mình dưới ánh mặt trời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Hân Điềm nhíu mày nhìn Tống Thanh Vân một lúc lâu, mãi cho tới khi cô ngẩng đầu lên, hai mắt ửng hồng, tóc tai lộn xộn, dính vào hai má trắng nhưng bạch ngọc, thoạt nhìn vừa nhu nhược lại yêu kiều.

Quen biết nhau hai năm, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô yếu ớt như vậy.

Đường Hân Điềm đau lòng bạn tốt, rất nhanh liền hiểu, Tiểu Vân Vân nhất định là thích người anh em Hoắc Thiên Thần vẫn luôn đi bên cạnh Thẩm Quân Nghiêu kia.

Trước khi tới tiết học buổi tối, Đường Hân Điềm tới lớp số mười một tìm người.

Lớp số một ở lầu hai, lớp số 11 ở lầu bốn.

Đường Hân Điềm đứng trước cửa lớp số 11, một đám người liền bắt đầu ồn ào, đều bởi vì Thẩm Quân Nghiêu, mà quen biết Đường Hân Điềm.

Đường Hân Điềm lại không quen biết đám người này,

nhìn một lượt khắp phòng, lại không thấy Thẩm Quân Nghiêu đâu, liền tìm một người dò hỏi :”Bạn biết

Thẩm Quân Nghiêu đâu không?”

Người nọ vui tươi hớn hở nói: “Thẩm Quân Nghiêu đang đi WC, bạn đợi một lát, để tôi đi gọi người về cho bạn.

Cậu bạn nam kia liền chạy tới chỗ WC, từ xa đã nghe thấy được một câu.

“Thẩm Quân Nghiêu, bà xã của anh tới tìm anh này.” Đường Hân Điềm vừa nghe thấy, liền nhịn không được trợn trắng mắt, mấy người này làm sao vậy, thô tục như vậy, khiến Đường Hân Điềm ở trong lòng giận mắng Thẩm Quân Nghiêu một hồi.

Thẩm Quân Nghiêu cười hì hì đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Hân Điềm liền mặt mày hớn hở chạy tới.

“Em tới tìm anh sao.”

Đường Hân Điềm lạnh lùng kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thẩm Quân Nghiêu, đi sang bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Anh lại đây, em có việc muốn hỏi anh.”

Thẩm Quân Nghiêu hí hửng chạy theo: “Sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Số ký tự: 0