Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Ký Ức
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Bà nội không nói, nhưng ánh mắt thì là muốn đi, Tống Thanh Vân biết sở thích của bà nội, thích chạy khắp nơi, ở nhà là không chịu ngồi yên, mỗi dịp nông nhàn không bận rộn gì, mấy dịp họp chợ ở mấy thôn lân cận đều không thể thiếu bà nội.
Ông nội cười nói: “Bà nội cháu chính là thích đi chợ.”
“Tôi chính là thích đi chợ đó.” Bà nội trừng mắt nhìn ông nội, tươi cười đắc ý, nói: “Ngày mai ông đi cắt lúa một mình, tôi với cháu trai cháu gái đi lên huyện họp chợ.”
Ông nội hừ, nói: “Đi đi đi, đều đi họp chợ hết đi, để một mình tôi ở nhà, ông già như tôi ngay cả cơm trưa cũng không có người nấu cho mà ăn.”
Bà nội buồn cười nói: “Ai da uy, cái ông này nói lung tung trước mặt cháu trai cháu gái gì đó, sáng mai tôi nấu nhiều một chút, để lại cho ông ăn trưa là được chứ gì."
Ông nội bà nội lại bắt đầu đấu võ mồm, Tống Thanh Vân cảm thấy người càng già càng trở nên đáng yêu, tính tình ngược lại ngày càng giống trẻ con.
Ra khỏi bếp, Tống Thanh Vân trở về phòng bắt đầu tìm kiếm quần áo chuẩn bị cho tháng sau.
Bà nội đang đun nước, đợi lát nữa còn phải tắm rửa một cái.
Tống Thanh Vân cầm quần áo xếp gọn lên nhau, sau đó liền nghe thấy tiếng gọi của bà nội, nói nước đun xong rồi.
Thời buổi này không chỉ hoàn cảnh gia đình không được giàu có, mà ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng thiếu thốn vô cùng.
Đánh răng rửa mặt, bàn chải đánh răng vẫn là loại làm bằng lông heo đã qua xử lý, chẳng dùng được bao lâu đã mềm mụp, chải một lần đầy một miệng lông.
Rửa mặt với tắm rửa dùng chung một miếng xà phòng, làn da của Tống Thanh Vân rất dễ khô, dùng xà phòng lại càng thêm khô ráo.
Trước kia gội đầu đều là dùng bồ kết, sau này anh ba nói tóc của con gái rất quan trọng, còn chuyên môn tới Cung Tiêu Xã mua chai dầu gội về cho cô, là của nhãn hiệu Hải u, đựng trong chiếc bình dựa màu trắng, dầu gội màu xanh lam, gội xong còn có một mùi hương thanh thanh thơm dịu lưu lại trên tóc.
Tắm rửa cũng chỉ có một cái chậu gỗ to, buổi tối gió lạnh thổi khiến lông tơ khắp người dựng đứng, cũng may đang là mùa hè, Tống Thanh Vân sợ nhất là phải tắm rửa vào mùa đông.
Tống Thanh Vân tắm rửa xong bước ra, liền thấy mấy bác trai đã sang, đang chuẩn bị làm lạp xưởng.
Không có cách nào khác, heo rừng giết xong, cần phải nhanh chóng xử lý, nếu không một hai tháng sau, thịt heo đều hỏng rồi.
Trong khoảng thời gian này đang là vụ mùa, ban ngày bận rộng việc đồng áng, chỉ có buổi tối mới có thời gian để làm.
Bà nội cùng mấy bác gái đang băm thịt trong bếp, bên ngoài náo nhiệt sôi nổi, Tống Thanh Vân nghe âm thanh ồn ào, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy trống trải.
Bầu trời trăng sáng sao thưa, ve kêu nửa hè.
Người thiếu niên cô thích năm 18 tuổi, tới lúc 40 tuổi vẫn nhung nhớ khôn nguôi.
Nhưng Hoắc Thiên Thần năm 18 tuổi, lại cố tình không có thích cô nha.
Cô phải vượt qua hai mươi năm này như thế nào, mới có thể chờ tới lúc anh lại thích cô. Tống Thanh Vân nhớ tới khung cảnh buổi tối khi cô
chủ động nói ra câu nói kia, giọng nói xa lạ của người thiếu niên, khiến nhiệt huyết trong cô bị dội tắt.
Lặp lại nhiều lần trong tâm trí cô.
Tống Thanh Vân đi vào trong phòng, bật đèn điện lên, sửa sang lại sách giáo khoa bỏ vào trong cặp sách, anh ba cầm khăn bước vào, dặn dò Tống Thanh Vân lau khô tóc, Tống Thanh Vân ngại phiền, Tống Thanh Long đành phải đứng lau khô tóc giúp em gái bảo bối, lấy ra một cuốn tiểu thuyết trong ngăn kéo của chiếc bàn học ở bên cạnh, tức khắc ghét bỏ nhíu mày.
“Ngoài cửa sổ? Đây là tiểu thuyết lung tung gì thế,
đừng đọc nữa, đọc nhiều hỏng đầu óc biết không!” “Anh ba, trả lại cho em!” Tống Thanh Vân nhất thời không vui.
Tống Thanh Long liếc mắt nhìn cô một cái, đã bị Tống Thanh Vân đẩy ra khỏi phòng, thuận tiện giật lại cuốn tiểu thuyết.
Tiểu thuyết vài thập niên không thấy, không ngờ thế nhưng còn có thể tìm lại được. Có một loại cảm giác kỳ diệu như được quay trở lại những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ. Cảm xúc nơi đáy lòng Tống Thanh Vân rất vi diệu, lật ra trang giấy hơi ố vàng, những hàng chữ trên đó như cũ vẫn khiến cô xao động vô cùng.
Lần đầu tiên cô đọc “Ngoài cửa sổ” là năm 18 tuổi, đọc xong cô đã khóc rất nhiều.
Lần thứ là hơn hai mươi năm sau, khi đã trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, nội tâm trở nên cứng cỏi, dần dần trở thành một người hờ hững với thế giới bên ngoài, sống lại năm 18 tuổi, nhìn thấy cốt truyện giới thiệu đầu cuốn tiểu thuyết, vốn tưởng rằng sẽ không có bất luận cảm xúc gì, nhưng khi vừa lật mở cuốn tiểu thuyết ra một lần nữa, lại vẫn chảy nước mắt.
Tựa như gặp lại Hoắc Thiên Thần một lần nữa, nghe thấy những tin tức có liên quan tới anh.
Là một việc vừa vui sướng lại thống khổ.
Tống Thanh Vân chưa từng có một khắc ghen ghét người con gái tên Lâm Tĩnh Mỹ tới như vậy, cũng chưa từng có một khắc cảm thấy tự ti mãnh liệt tới như vậy, giống một ngọn lửa cháy lan ra cánh đồng, đốt cháy hết lý trí trong cô.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy ôn nhu dịu dàng, mà nước mắt vẫn tuôn rơi, giống như những viên trân châu đang rơi xuống.
Ông nội cười nói: “Bà nội cháu chính là thích đi chợ.”
“Tôi chính là thích đi chợ đó.” Bà nội trừng mắt nhìn ông nội, tươi cười đắc ý, nói: “Ngày mai ông đi cắt lúa một mình, tôi với cháu trai cháu gái đi lên huyện họp chợ.”
Ông nội hừ, nói: “Đi đi đi, đều đi họp chợ hết đi, để một mình tôi ở nhà, ông già như tôi ngay cả cơm trưa cũng không có người nấu cho mà ăn.”
Bà nội buồn cười nói: “Ai da uy, cái ông này nói lung tung trước mặt cháu trai cháu gái gì đó, sáng mai tôi nấu nhiều một chút, để lại cho ông ăn trưa là được chứ gì."
Ông nội bà nội lại bắt đầu đấu võ mồm, Tống Thanh Vân cảm thấy người càng già càng trở nên đáng yêu, tính tình ngược lại ngày càng giống trẻ con.
Ra khỏi bếp, Tống Thanh Vân trở về phòng bắt đầu tìm kiếm quần áo chuẩn bị cho tháng sau.
Bà nội đang đun nước, đợi lát nữa còn phải tắm rửa một cái.
Tống Thanh Vân cầm quần áo xếp gọn lên nhau, sau đó liền nghe thấy tiếng gọi của bà nội, nói nước đun xong rồi.
Thời buổi này không chỉ hoàn cảnh gia đình không được giàu có, mà ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng thiếu thốn vô cùng.
Đánh răng rửa mặt, bàn chải đánh răng vẫn là loại làm bằng lông heo đã qua xử lý, chẳng dùng được bao lâu đã mềm mụp, chải một lần đầy một miệng lông.
Rửa mặt với tắm rửa dùng chung một miếng xà phòng, làn da của Tống Thanh Vân rất dễ khô, dùng xà phòng lại càng thêm khô ráo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia gội đầu đều là dùng bồ kết, sau này anh ba nói tóc của con gái rất quan trọng, còn chuyên môn tới Cung Tiêu Xã mua chai dầu gội về cho cô, là của nhãn hiệu Hải u, đựng trong chiếc bình dựa màu trắng, dầu gội màu xanh lam, gội xong còn có một mùi hương thanh thanh thơm dịu lưu lại trên tóc.
Tắm rửa cũng chỉ có một cái chậu gỗ to, buổi tối gió lạnh thổi khiến lông tơ khắp người dựng đứng, cũng may đang là mùa hè, Tống Thanh Vân sợ nhất là phải tắm rửa vào mùa đông.
Tống Thanh Vân tắm rửa xong bước ra, liền thấy mấy bác trai đã sang, đang chuẩn bị làm lạp xưởng.
Không có cách nào khác, heo rừng giết xong, cần phải nhanh chóng xử lý, nếu không một hai tháng sau, thịt heo đều hỏng rồi.
Trong khoảng thời gian này đang là vụ mùa, ban ngày bận rộng việc đồng áng, chỉ có buổi tối mới có thời gian để làm.
Bà nội cùng mấy bác gái đang băm thịt trong bếp, bên ngoài náo nhiệt sôi nổi, Tống Thanh Vân nghe âm thanh ồn ào, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy trống trải.
Bầu trời trăng sáng sao thưa, ve kêu nửa hè.
Người thiếu niên cô thích năm 18 tuổi, tới lúc 40 tuổi vẫn nhung nhớ khôn nguôi.
Nhưng Hoắc Thiên Thần năm 18 tuổi, lại cố tình không có thích cô nha.
Cô phải vượt qua hai mươi năm này như thế nào, mới có thể chờ tới lúc anh lại thích cô. Tống Thanh Vân nhớ tới khung cảnh buổi tối khi cô
chủ động nói ra câu nói kia, giọng nói xa lạ của người thiếu niên, khiến nhiệt huyết trong cô bị dội tắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lặp lại nhiều lần trong tâm trí cô.
Tống Thanh Vân đi vào trong phòng, bật đèn điện lên, sửa sang lại sách giáo khoa bỏ vào trong cặp sách, anh ba cầm khăn bước vào, dặn dò Tống Thanh Vân lau khô tóc, Tống Thanh Vân ngại phiền, Tống Thanh Long đành phải đứng lau khô tóc giúp em gái bảo bối, lấy ra một cuốn tiểu thuyết trong ngăn kéo của chiếc bàn học ở bên cạnh, tức khắc ghét bỏ nhíu mày.
“Ngoài cửa sổ? Đây là tiểu thuyết lung tung gì thế,
đừng đọc nữa, đọc nhiều hỏng đầu óc biết không!” “Anh ba, trả lại cho em!” Tống Thanh Vân nhất thời không vui.
Tống Thanh Long liếc mắt nhìn cô một cái, đã bị Tống Thanh Vân đẩy ra khỏi phòng, thuận tiện giật lại cuốn tiểu thuyết.
Tiểu thuyết vài thập niên không thấy, không ngờ thế nhưng còn có thể tìm lại được. Có một loại cảm giác kỳ diệu như được quay trở lại những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ. Cảm xúc nơi đáy lòng Tống Thanh Vân rất vi diệu, lật ra trang giấy hơi ố vàng, những hàng chữ trên đó như cũ vẫn khiến cô xao động vô cùng.
Lần đầu tiên cô đọc “Ngoài cửa sổ” là năm 18 tuổi, đọc xong cô đã khóc rất nhiều.
Lần thứ là hơn hai mươi năm sau, khi đã trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, nội tâm trở nên cứng cỏi, dần dần trở thành một người hờ hững với thế giới bên ngoài, sống lại năm 18 tuổi, nhìn thấy cốt truyện giới thiệu đầu cuốn tiểu thuyết, vốn tưởng rằng sẽ không có bất luận cảm xúc gì, nhưng khi vừa lật mở cuốn tiểu thuyết ra một lần nữa, lại vẫn chảy nước mắt.
Tựa như gặp lại Hoắc Thiên Thần một lần nữa, nghe thấy những tin tức có liên quan tới anh.
Là một việc vừa vui sướng lại thống khổ.
Tống Thanh Vân chưa từng có một khắc ghen ghét người con gái tên Lâm Tĩnh Mỹ tới như vậy, cũng chưa từng có một khắc cảm thấy tự ti mãnh liệt tới như vậy, giống một ngọn lửa cháy lan ra cánh đồng, đốt cháy hết lý trí trong cô.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy ôn nhu dịu dàng, mà nước mắt vẫn tuôn rơi, giống như những viên trân châu đang rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro