Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Lưỡi Liềm Kì Qu...
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
“Anh ba, hôm nay sao mọi người làm nhanh như vậy?”
“Anh ba cháu lợi hại lắm, hôm nay một mình nó làm xong ba mẫu ruộng luôn.” Ông nội kích động nói.
Bà nội cũng vui cười hớn hở nói: “Thằng nhóc này còn lợi hại hơn ông nội cháu! Ông nội cháu năm đó chính là nhân vật tiên tiến của cả đại đội, ban sáng người ta còn đang ăn cơm sáng ở trong nhà ăn tập thể, ông ấy đã ra ngoài làm việc, một buổi sáng chưa được bao lâu đã cắt xong một khoảng ruộng, chỉ vì có thể lấy thêm mấy cái màn thầu về cho mấy anh trai cháu ăn.”
Bà nội nói chính là mấy anh trai cô, khi đó Tống Thanh Vân còn chưa sinh ra, nhưng cũng không lâu lắm, Tống Thanh Vân sinh ra trong khoảng thời gian khó khăn nhất của những năm tháng cuối thập niên 60.
Tống Thanh Vân lo lắng nhìn Tống Thanh Long, kéo anh qua xem xét đánh giá.
“Anh ba, anh đừng để bản thân mệt quá rồi đổ bệnh ra đó đấy nhé, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Thật sự không cảm thấy mệt một chút nào, đều là nhờ có chiếc liềm mới này, dùng tốt thật sự.” Tống Thanh Long dắt cây liềm bên lưng quần, tựa hồ đây chính là sức mạnh không thể rời người.
Tống Thanh Vân nhìn hoa văn hình bông sen khắc trên cán liềm, trong nháy mắt liền nhận ra được đây chính là chiếc liềm cô đã nhìn thấy trong không gian, chẳng lẽ khi đó bị cô cầm trong tay, mang theo ra ngoài!
Xem ra anh ba còn tưởng là chiếc liềm ba mẹ mới mua, như vậy cũng tốt, Tống Thanh Vân cũng không cần phải giải thích thừa thãi.
Tối đó Tống Thanh Vân sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền lên giường nằm.
Bà nội bước vào châm thêm ít dầu vào ngọn đèn dầu trên bàn, tuy rằng đã lắp điện nhưng tiền điện quá đắt, đặc biệt là lúc này người dân cũng không có chỗ nào kiếm được ra tiền, cần phải tiết kiệm, sau khi rời đi còn không quên bưng thêm một chậu ngải thảo để đuổi muỗi vào cho cô.
Ngoài mùng có vài con muỗi vo ve, nhưng trong lòng Tống Thanh Vân lại vô cùng bình yên.
Đợi bà nội đi rồi, cô đứng dậy cài cửa lại, sau đó nhìn lòng bàn tay trắng trẻo không chút sẹo của mình, ý niệm vừa động, nháy mắt liền xuất hiện trong không gian.
Tống Thanh Vân đứng trong nhà trúc trong không gian, nhìn ấn ký lại xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cái này đại khái giống như một loại phong ấn của không gian, chỉ cần ý thức của cô tiến vào trong không gian, ấn ký trong lòng bàn tay sẽ lại hiện ra.
Tống Thanh Vân đi tới lối vào vườn sau nhà, phát hiện trong góc lại xuất hiện thêm một vài công cụ khác, thoạt nhìn giống như mấy công cụ làm vườn, làm ruộng, có lẽ đó chỉ là một cái liềm cắt cỏ thông thường khi làm vườn, rồi lại không phải là một chiếc liềm thông thường.
Những hoa cỏ này đều rất trân quý, lúc Tống Thanh Vân đi ngang qua đều rất cẩn thận, quay trở lại lầu hai của căn nhà trúc tìm kiếm một lượt, phát hiện ra một căn phòng tối đằng sau bức tường.
Bên trong căn phòng tối xếp đầy những giá sách được sắp xếp gọn gàng, Tống Thanh Vân thắp sáng ngọn nến trên giá gắn trên tường, bắt đầu xác định phân loại từng cuốn sách, những cuốn sách này đều là sách cổ, mở ra một cuốn bất kỳ thế nhưng là sách chuyên về luyện đan, đủ loại phương pháp luyện đan cổ quái.
Tống Thanh Vân đi sâu vào bên trong, tới khi nhìn thấy mấy chai lọ được xếp đầy trên kệ, bên trên có đánh dấu chi tiết.
Đây đại khía đều là do vị thần y kia nghiên cứu chế tạo, hàng thứ nhất đều là các loại thuốc viên.
Nhìn một lượt, đủ loại màu sắc sặc sỡ, buồn cười chính là thế nhưng còn có loại thuốc thần kỳ giúp gà mái đẻ trứng, xem ra phạm vi nghiên cứu của vị thần y này còn rất rộng.
Tống Thanh Vân đầu tiên là lấy cái lọ đựng thuốc viên giúp gà mái đẻ trứng, mở nắp bình ra, lấy một viên thuốc màu trắng sữa, ngửi thì thấy có một mùi hương nhè nhẹ.
Tống Thanh Vân ra khỏi không gian, trong tay vẫn đang cầm chiếc khăn tay bọc lấy viên thuốc kia, sau đó nổi hứng, chạy ra chuồng gà sau nhà.
Bà nội có nuôi bốn con gà, ba con trống một con mái.
Gà mái già gần nhất đã không còn cần mẫn đẻ trứng nữa, mười ngày nửa tháng mới đẻ được một lượt, chỗ trứng gà đó đều được bà nội luộc chín đưa cho Tống Thanh Vân đem tới trước học, lúc nào đói bụng thì lấy ra ăn.
Tống Thanh Vân cầm đèn pin, nhưng vẫn bị gà mái già đột ngột xuất hiện mổ cho một cái, loạng choạng chống tay xuống đất, dính đầy phân gà.
“Anh ba cháu lợi hại lắm, hôm nay một mình nó làm xong ba mẫu ruộng luôn.” Ông nội kích động nói.
Bà nội cũng vui cười hớn hở nói: “Thằng nhóc này còn lợi hại hơn ông nội cháu! Ông nội cháu năm đó chính là nhân vật tiên tiến của cả đại đội, ban sáng người ta còn đang ăn cơm sáng ở trong nhà ăn tập thể, ông ấy đã ra ngoài làm việc, một buổi sáng chưa được bao lâu đã cắt xong một khoảng ruộng, chỉ vì có thể lấy thêm mấy cái màn thầu về cho mấy anh trai cháu ăn.”
Bà nội nói chính là mấy anh trai cô, khi đó Tống Thanh Vân còn chưa sinh ra, nhưng cũng không lâu lắm, Tống Thanh Vân sinh ra trong khoảng thời gian khó khăn nhất của những năm tháng cuối thập niên 60.
Tống Thanh Vân lo lắng nhìn Tống Thanh Long, kéo anh qua xem xét đánh giá.
“Anh ba, anh đừng để bản thân mệt quá rồi đổ bệnh ra đó đấy nhé, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Thật sự không cảm thấy mệt một chút nào, đều là nhờ có chiếc liềm mới này, dùng tốt thật sự.” Tống Thanh Long dắt cây liềm bên lưng quần, tựa hồ đây chính là sức mạnh không thể rời người.
Tống Thanh Vân nhìn hoa văn hình bông sen khắc trên cán liềm, trong nháy mắt liền nhận ra được đây chính là chiếc liềm cô đã nhìn thấy trong không gian, chẳng lẽ khi đó bị cô cầm trong tay, mang theo ra ngoài!
Xem ra anh ba còn tưởng là chiếc liềm ba mẹ mới mua, như vậy cũng tốt, Tống Thanh Vân cũng không cần phải giải thích thừa thãi.
Tối đó Tống Thanh Vân sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền lên giường nằm.
Bà nội bước vào châm thêm ít dầu vào ngọn đèn dầu trên bàn, tuy rằng đã lắp điện nhưng tiền điện quá đắt, đặc biệt là lúc này người dân cũng không có chỗ nào kiếm được ra tiền, cần phải tiết kiệm, sau khi rời đi còn không quên bưng thêm một chậu ngải thảo để đuổi muỗi vào cho cô.
Ngoài mùng có vài con muỗi vo ve, nhưng trong lòng Tống Thanh Vân lại vô cùng bình yên.
Đợi bà nội đi rồi, cô đứng dậy cài cửa lại, sau đó nhìn lòng bàn tay trắng trẻo không chút sẹo của mình, ý niệm vừa động, nháy mắt liền xuất hiện trong không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Vân đứng trong nhà trúc trong không gian, nhìn ấn ký lại xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cái này đại khái giống như một loại phong ấn của không gian, chỉ cần ý thức của cô tiến vào trong không gian, ấn ký trong lòng bàn tay sẽ lại hiện ra.
Tống Thanh Vân đi tới lối vào vườn sau nhà, phát hiện trong góc lại xuất hiện thêm một vài công cụ khác, thoạt nhìn giống như mấy công cụ làm vườn, làm ruộng, có lẽ đó chỉ là một cái liềm cắt cỏ thông thường khi làm vườn, rồi lại không phải là một chiếc liềm thông thường.
Những hoa cỏ này đều rất trân quý, lúc Tống Thanh Vân đi ngang qua đều rất cẩn thận, quay trở lại lầu hai của căn nhà trúc tìm kiếm một lượt, phát hiện ra một căn phòng tối đằng sau bức tường.
Bên trong căn phòng tối xếp đầy những giá sách được sắp xếp gọn gàng, Tống Thanh Vân thắp sáng ngọn nến trên giá gắn trên tường, bắt đầu xác định phân loại từng cuốn sách, những cuốn sách này đều là sách cổ, mở ra một cuốn bất kỳ thế nhưng là sách chuyên về luyện đan, đủ loại phương pháp luyện đan cổ quái.
Tống Thanh Vân đi sâu vào bên trong, tới khi nhìn thấy mấy chai lọ được xếp đầy trên kệ, bên trên có đánh dấu chi tiết.
Đây đại khía đều là do vị thần y kia nghiên cứu chế tạo, hàng thứ nhất đều là các loại thuốc viên.
Nhìn một lượt, đủ loại màu sắc sặc sỡ, buồn cười chính là thế nhưng còn có loại thuốc thần kỳ giúp gà mái đẻ trứng, xem ra phạm vi nghiên cứu của vị thần y này còn rất rộng.
Tống Thanh Vân đầu tiên là lấy cái lọ đựng thuốc viên giúp gà mái đẻ trứng, mở nắp bình ra, lấy một viên thuốc màu trắng sữa, ngửi thì thấy có một mùi hương nhè nhẹ.
Tống Thanh Vân ra khỏi không gian, trong tay vẫn đang cầm chiếc khăn tay bọc lấy viên thuốc kia, sau đó nổi hứng, chạy ra chuồng gà sau nhà.
Bà nội có nuôi bốn con gà, ba con trống một con mái.
Gà mái già gần nhất đã không còn cần mẫn đẻ trứng nữa, mười ngày nửa tháng mới đẻ được một lượt, chỗ trứng gà đó đều được bà nội luộc chín đưa cho Tống Thanh Vân đem tới trước học, lúc nào đói bụng thì lấy ra ăn.
Tống Thanh Vân cầm đèn pin, nhưng vẫn bị gà mái già đột ngột xuất hiện mổ cho một cái, loạng choạng chống tay xuống đất, dính đầy phân gà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro