Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Tặng Thịt Heo
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Tống Thanh Vân đứng bên bờ sông nhỏ nhìn về phía người thiếu niên đứng trên cầu đá, lại bị Hà Hữu Quân phát hiện, anh nhìn theo tầm mắt của Tống Thanh Vân, nhìn về phía Hoắc Thiên Thần, kinh ngạc nhếch môi hỏi: “Ấy, anh Thần, anh quen biết em gái Thanh Vân sao?”
Lời này khiến cho thiếu niên đứng trên cầu đá quay đầu lại nhìn về phía Tống Thanh Vân đang đứng bên bờ sông, Tống Thanh Vân thấy Hoắc Thiên Thần nhìn qua, trong lòng bỗng dưng giật mình một cái.
Chỉ thấy thiếu niên nhàn nhạt quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía cô lấy một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, tựa hồ nhướng mày phân biệt một chút, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện cùng Thẩm Quân Nghiêu.
Trong lòng Tống Thanh Vân như bị xé rách một lỗ hổng lớn, một cảm giác chua xót lạnh lẽo chảy vào trong, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn bóng hình in dưới mặt nước, áo cộc tay giặt tới mức trắng bệch, tóc tai lộn xộn, một cảm giác quẫn bách mãnh liệt ập tới, nháy mắt khiến mặt cô nóng như lửa đốt, da dầu tê dại, chỉ muốn độn thổ trốn ngay lập tức.
Cô ảo não vuốt phẳng mấy lọn tóc nhếch lên ở trên đầu, cầm giỏ rau đi lên dốc, chạy về.
Tống Thanh Vân về đến nhà, lợn rừng cũng đã xử lý xong, anh ba cùng ông nội đang dọn dẹp vệ sinh cái sân, nhìn thấy Tống Thanh Vân buồn không hé răng chạy về, Tống Thanh Long buột miệng hỏi.
“Rửa lâu như vậy?”
Tống Thanh Vân không lên tiếng, ôm rổ rau đặt trong bếp, sau đó liền chạy vội về phòng mình, đóng cửa lại.
Cô đứng trước gương to, nhìn bộ dạng lôi thôi luộm thuộm của mình, giật nhẹ quần áo bẩn trên người, tức giận chỉ muốn cởi ngay ra, sáng nay sao lại mặc bộ này cơ chứ.
Tống Thanh Vân lại mở tủ ra, tìm kiếm một lúc, mới phát hiện bản thân năm 18 tuổi, quần áo đều là kiểu dáng thoạt nhìn quê mùa xấu xí, sớm đã không còn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Lúc này quần áo Tống Thanh Vân mặc đều là mẹ làm cho cô, từ nhỏ tới lớn đều cùng một kiểu dáng, màu sắc không phải đỏ rực thì chính là màu xám, màu lam, bởi vì vải vóc mua về, phần lớn đều là loại này, màu này.
Tống Thanh Vân không tìm được quần áo đẹp, mà cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô bụm mặt, không thể nào ức chế được nội tâm kích động, rồi lại cảm thấy xấu hổ buồn bực, đều đã sống được hai đời, mà người đó vừa xuất hiện là lại hoảng cả lên tìm không thấy đông tây nam bắc?
Phỏng chừng là Hoắc Thiên Thần với Thẩm Quân Nghiêu tới chơi với Hà Hữu Quân? Tối nay ở lại nhà Hà Hữu Quân?
Tống Thanh Vân suy nghĩ miên man, đợi tới khi tim đập trở lại bình thường, mới lấy lại được bình tĩnh, ra khỏi phòng, liền thấy anh ba nhíu mày nhìn về phía cô, vẻ mặt hoài nghi: “Vừa mới mặt đỏ như mông con khỉ, em làm gì thế?”
Tống Thanh Vân nghịch ngợm trợn mắt xem thường: “Không có đâu, anh ba đừng nói lung tung!”
“Bé con!” Tống Thanh Long cười tránh ra.
Buổi tối bà nội hầm móng heo, dùng củ cải trắng hầm với móng heo, thêm chút muối cho đậm vị. Niên đại này cũng không có quá nhiều gia vị phức tạp, dùng cách làm giản dị nhất, hầm ra món canh móng heo ngon ngọt nhất, củ cải nhà trồng, ngọt thanh không cay, méo heo tươi mới, sau khi loại bỏ mùi tanh liền cho vào hầm nhừ, mềm lạn trơn mịn, hương vị đầy trong khoang miệng, ngay cả nước canh hầm cũng cực tươi ngon.
Hầm hai cái móng heo, còn cắt thêm một miếng thịt nửa nạc nửa mở bỏ vào bên trong, ba cây củ cải trắng cắt thành từng miếng nhỏ, sau cùng cho đầy một nồi sắt lớn.
Bà nội bảo Tống Thanh Vân múc đầy ba bát đưa qua cho ba bác trai, Tống Thanh Vân tháo giỏ tre treo trên tường, lấy ba cái âu lớn ở trong tủ đựng bát, múc đầy ba bát, đậy nắp bỏ vào giỏ tre, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy thêm một cái bát, cố ý rửa sạch sẽ, dùng khăn lau khô vệt nước bên ngoài, múc đầy móng heo cùng thịt nạc, cho vào hộp, đậy nắp đặt ở trên cùng, lấy khăn che lại, xách theo ba hộp thịt bà nội dặn, liền đi ra khỏi cửa.
Tống Thanh Vân trước tiên đi đưa cho ba bác trai, lúc này còn chưa ăn cơm tối, hôm nay vẫn là bà nội nấu cơm sớm, ăn xong trời còn chưa tối, ngày thường bọn họ cũng là tầm 8-9h mới ăn cơm.
Nhà bác cả với bác hai thì ở gần, mà nhà bác ba thì ở bên nhà cũ của ông bà nội, bọn họ đều có ở nhà, lúc Tống Thanh Vân tới, đều vui tươi hớn hở hỏi hôm nay là ngày lành tháng tốt gì, thế nhưng lại đem thịt qua đây, Tống Thanh Vân liền nói là anh ba săn được con heo rừng trên núi đốn củi, bà nội bảo đưa qua cho các bác, còn bảo mấy bác gái đêm nay có rảnh thì đi qua giúp đỡ, bà nội chuẩn bị làm chút lòng lợn, thời tiết nóng bức, mấy thứ đó không xử lý ngay sẽ rất mau hỏng, không ăn được lại lãng phí.
Tống Thanh Vân đưa xong, liền xách theo hộp cơm cuối cùng, đi tới nhà Hà Hữu Quân, đứng ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt ở bên trong, là Hà Hữu Quân và Thẩm Quân Nghiêu đang nói mấy chuyện thú vị ở trường học.
Cô đỏ mặt đứng ở bên ngoài một lúc lâu, chần chừ không dám tiến lên, nghĩ tới bóng hình của người đó, trái tim liền đập liên hồi.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, khiến Tống Thanh Vân sợ tới mức run rẩy khắp người.
Lời này khiến cho thiếu niên đứng trên cầu đá quay đầu lại nhìn về phía Tống Thanh Vân đang đứng bên bờ sông, Tống Thanh Vân thấy Hoắc Thiên Thần nhìn qua, trong lòng bỗng dưng giật mình một cái.
Chỉ thấy thiếu niên nhàn nhạt quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía cô lấy một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, tựa hồ nhướng mày phân biệt một chút, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện cùng Thẩm Quân Nghiêu.
Trong lòng Tống Thanh Vân như bị xé rách một lỗ hổng lớn, một cảm giác chua xót lạnh lẽo chảy vào trong, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn bóng hình in dưới mặt nước, áo cộc tay giặt tới mức trắng bệch, tóc tai lộn xộn, một cảm giác quẫn bách mãnh liệt ập tới, nháy mắt khiến mặt cô nóng như lửa đốt, da dầu tê dại, chỉ muốn độn thổ trốn ngay lập tức.
Cô ảo não vuốt phẳng mấy lọn tóc nhếch lên ở trên đầu, cầm giỏ rau đi lên dốc, chạy về.
Tống Thanh Vân về đến nhà, lợn rừng cũng đã xử lý xong, anh ba cùng ông nội đang dọn dẹp vệ sinh cái sân, nhìn thấy Tống Thanh Vân buồn không hé răng chạy về, Tống Thanh Long buột miệng hỏi.
“Rửa lâu như vậy?”
Tống Thanh Vân không lên tiếng, ôm rổ rau đặt trong bếp, sau đó liền chạy vội về phòng mình, đóng cửa lại.
Cô đứng trước gương to, nhìn bộ dạng lôi thôi luộm thuộm của mình, giật nhẹ quần áo bẩn trên người, tức giận chỉ muốn cởi ngay ra, sáng nay sao lại mặc bộ này cơ chứ.
Tống Thanh Vân lại mở tủ ra, tìm kiếm một lúc, mới phát hiện bản thân năm 18 tuổi, quần áo đều là kiểu dáng thoạt nhìn quê mùa xấu xí, sớm đã không còn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Lúc này quần áo Tống Thanh Vân mặc đều là mẹ làm cho cô, từ nhỏ tới lớn đều cùng một kiểu dáng, màu sắc không phải đỏ rực thì chính là màu xám, màu lam, bởi vì vải vóc mua về, phần lớn đều là loại này, màu này.
Tống Thanh Vân không tìm được quần áo đẹp, mà cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô bụm mặt, không thể nào ức chế được nội tâm kích động, rồi lại cảm thấy xấu hổ buồn bực, đều đã sống được hai đời, mà người đó vừa xuất hiện là lại hoảng cả lên tìm không thấy đông tây nam bắc?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phỏng chừng là Hoắc Thiên Thần với Thẩm Quân Nghiêu tới chơi với Hà Hữu Quân? Tối nay ở lại nhà Hà Hữu Quân?
Tống Thanh Vân suy nghĩ miên man, đợi tới khi tim đập trở lại bình thường, mới lấy lại được bình tĩnh, ra khỏi phòng, liền thấy anh ba nhíu mày nhìn về phía cô, vẻ mặt hoài nghi: “Vừa mới mặt đỏ như mông con khỉ, em làm gì thế?”
Tống Thanh Vân nghịch ngợm trợn mắt xem thường: “Không có đâu, anh ba đừng nói lung tung!”
“Bé con!” Tống Thanh Long cười tránh ra.
Buổi tối bà nội hầm móng heo, dùng củ cải trắng hầm với móng heo, thêm chút muối cho đậm vị. Niên đại này cũng không có quá nhiều gia vị phức tạp, dùng cách làm giản dị nhất, hầm ra món canh móng heo ngon ngọt nhất, củ cải nhà trồng, ngọt thanh không cay, méo heo tươi mới, sau khi loại bỏ mùi tanh liền cho vào hầm nhừ, mềm lạn trơn mịn, hương vị đầy trong khoang miệng, ngay cả nước canh hầm cũng cực tươi ngon.
Hầm hai cái móng heo, còn cắt thêm một miếng thịt nửa nạc nửa mở bỏ vào bên trong, ba cây củ cải trắng cắt thành từng miếng nhỏ, sau cùng cho đầy một nồi sắt lớn.
Bà nội bảo Tống Thanh Vân múc đầy ba bát đưa qua cho ba bác trai, Tống Thanh Vân tháo giỏ tre treo trên tường, lấy ba cái âu lớn ở trong tủ đựng bát, múc đầy ba bát, đậy nắp bỏ vào giỏ tre, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy thêm một cái bát, cố ý rửa sạch sẽ, dùng khăn lau khô vệt nước bên ngoài, múc đầy móng heo cùng thịt nạc, cho vào hộp, đậy nắp đặt ở trên cùng, lấy khăn che lại, xách theo ba hộp thịt bà nội dặn, liền đi ra khỏi cửa.
Tống Thanh Vân trước tiên đi đưa cho ba bác trai, lúc này còn chưa ăn cơm tối, hôm nay vẫn là bà nội nấu cơm sớm, ăn xong trời còn chưa tối, ngày thường bọn họ cũng là tầm 8-9h mới ăn cơm.
Nhà bác cả với bác hai thì ở gần, mà nhà bác ba thì ở bên nhà cũ của ông bà nội, bọn họ đều có ở nhà, lúc Tống Thanh Vân tới, đều vui tươi hớn hở hỏi hôm nay là ngày lành tháng tốt gì, thế nhưng lại đem thịt qua đây, Tống Thanh Vân liền nói là anh ba săn được con heo rừng trên núi đốn củi, bà nội bảo đưa qua cho các bác, còn bảo mấy bác gái đêm nay có rảnh thì đi qua giúp đỡ, bà nội chuẩn bị làm chút lòng lợn, thời tiết nóng bức, mấy thứ đó không xử lý ngay sẽ rất mau hỏng, không ăn được lại lãng phí.
Tống Thanh Vân đưa xong, liền xách theo hộp cơm cuối cùng, đi tới nhà Hà Hữu Quân, đứng ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt ở bên trong, là Hà Hữu Quân và Thẩm Quân Nghiêu đang nói mấy chuyện thú vị ở trường học.
Cô đỏ mặt đứng ở bên ngoài một lúc lâu, chần chừ không dám tiến lên, nghĩ tới bóng hình của người đó, trái tim liền đập liên hồi.
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, khiến Tống Thanh Vân sợ tới mức run rẩy khắp người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro