Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 25
2024-11-15 00:29:53
Nụ cười trên mặt Nguyên Bảo cứng lại, nhìn Vương Đào và Thời Đại Tráng càng nói càng hứng khởi, bỗng rùng mình.
Cậu mới có bốn tuổi thôi!
---
Những ngày gần đây, Nguyên Bảo như cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Lan Đình, trông đáng thương, tội nghiệp.
Ngày ba mươi Tết.
Nguyên Bảo mặc bộ quần áo mới, hớn hở cầm tiền mừng tuổi vừa được Thời Đại Tráng và Vương Đào cho chạy đến, “Chị ơi, đây là tiền mừng tuổi của em.”
Lan Đình nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của em trai, khẽ nhếch miệng cười, đưa tay nắm lấy một góc phong bao đỏ, trêu, “Chị nhận rồi nhé, buông tay ra đi!”
Nguyên Bảo tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lan Đình. Mọi năm, Lan Đình đều không nhận tiền mừng tuổi của cậu. Cậu cố nặn ra nụ cười gượng gạo, giọng lắp bắp, “Chị ơi, đây là tiền mừng tuổi của em mà.”
Lan Đình kéo phong bao về phía mình mạnh hơn, “Đúng rồi, chẳng phải em bảo tặng chị sao?”
Nguyên Bảo rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương, bàn tay nhỏ vẫn giữ chặt một bên phong bao. Sau một hồi do dự, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng buông tay ra, gượng cười, “Cho chị đấy.”
Lan Đình cười tươi, thản nhiên bỏ phong bao vào túi trước mặt cậu rồi vỗ vỗ vào đó, khiến Nguyên Bảo sững người, mắt dõi theo từng cử động của chị.
Việc đã rồi.
Nguyên Bảo méo miệng, nặn ra nụ cười, “Chị ơi, chị có thể nói với mẹ để em nhập học muộn hơn không?”
Trẻ con trong làng hầu hết sáu tuổi mới đi học, cậu mới bốn tuổi đã đi học thì khổ quá. Hơn nữa, đi học phải dậy sớm, không được ngủ nướng, lại còn phải làm bài tập.
Lan Đình xoa xoa chiếc mũ đầu hổ mới toanh trên đầu Nguyên Bảo, mỉm cười, “Không được.”
“Ơ? Nhưng chị đã nhận tiền mừng tuổi của em rồi mà.”
Lan Đình nhướn mày, tuy rằng cô thu tiền công của Thời Đại Tráng và Vương Đào, nhưng việc họ làm đồng áng và nhận phong bao lì xì lấy may là chuyện bình thường, nên hai người vẫn có một ít quỹ riêng, cô cũng không quản lý, miễn là tiền được dùng cho gia đình.
Nguyên Bảo chắc hẳn nhìn thấy những người thuê Thời Đại Tráng làm việc lén lút dúi phong bao cho ông, nên mới nghĩ ra cách này để hối lộ cô. Chả trách mấy ngày nay cứ bám theo cô mà không nhắc gì đến chuyện này.
Lan Đình nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, “Chút tiền này, chị khó xử lắm đấy!”
Mắt Nguyên Bảo sáng rỡ. Cậu ngó nghiêng rồi thì thầm vào tai Lan Đình, “Chị ơi, em biết bố mẹ giấu tiền ở đâu, em sẽ lấy hết cho chị.”
Cậu mới có bốn tuổi thôi!
---
Những ngày gần đây, Nguyên Bảo như cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Lan Đình, trông đáng thương, tội nghiệp.
Ngày ba mươi Tết.
Nguyên Bảo mặc bộ quần áo mới, hớn hở cầm tiền mừng tuổi vừa được Thời Đại Tráng và Vương Đào cho chạy đến, “Chị ơi, đây là tiền mừng tuổi của em.”
Lan Đình nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của em trai, khẽ nhếch miệng cười, đưa tay nắm lấy một góc phong bao đỏ, trêu, “Chị nhận rồi nhé, buông tay ra đi!”
Nguyên Bảo tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lan Đình. Mọi năm, Lan Đình đều không nhận tiền mừng tuổi của cậu. Cậu cố nặn ra nụ cười gượng gạo, giọng lắp bắp, “Chị ơi, đây là tiền mừng tuổi của em mà.”
Lan Đình kéo phong bao về phía mình mạnh hơn, “Đúng rồi, chẳng phải em bảo tặng chị sao?”
Nguyên Bảo rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương, bàn tay nhỏ vẫn giữ chặt một bên phong bao. Sau một hồi do dự, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng buông tay ra, gượng cười, “Cho chị đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Đình cười tươi, thản nhiên bỏ phong bao vào túi trước mặt cậu rồi vỗ vỗ vào đó, khiến Nguyên Bảo sững người, mắt dõi theo từng cử động của chị.
Việc đã rồi.
Nguyên Bảo méo miệng, nặn ra nụ cười, “Chị ơi, chị có thể nói với mẹ để em nhập học muộn hơn không?”
Trẻ con trong làng hầu hết sáu tuổi mới đi học, cậu mới bốn tuổi đã đi học thì khổ quá. Hơn nữa, đi học phải dậy sớm, không được ngủ nướng, lại còn phải làm bài tập.
Lan Đình xoa xoa chiếc mũ đầu hổ mới toanh trên đầu Nguyên Bảo, mỉm cười, “Không được.”
“Ơ? Nhưng chị đã nhận tiền mừng tuổi của em rồi mà.”
Lan Đình nhướn mày, tuy rằng cô thu tiền công của Thời Đại Tráng và Vương Đào, nhưng việc họ làm đồng áng và nhận phong bao lì xì lấy may là chuyện bình thường, nên hai người vẫn có một ít quỹ riêng, cô cũng không quản lý, miễn là tiền được dùng cho gia đình.
Nguyên Bảo chắc hẳn nhìn thấy những người thuê Thời Đại Tráng làm việc lén lút dúi phong bao cho ông, nên mới nghĩ ra cách này để hối lộ cô. Chả trách mấy ngày nay cứ bám theo cô mà không nhắc gì đến chuyện này.
Lan Đình nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, “Chút tiền này, chị khó xử lắm đấy!”
Mắt Nguyên Bảo sáng rỡ. Cậu ngó nghiêng rồi thì thầm vào tai Lan Đình, “Chị ơi, em biết bố mẹ giấu tiền ở đâu, em sẽ lấy hết cho chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro