Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 29
2024-11-15 00:29:53
Nghe vậy, Nguyên Bảo càng khóc to hơn, nhưng khi nhìn cây chổi lông gà đã để lại dấu ấn trên mông mình, cậu nấc lên, ngẩng cao đầu, cố gắng tránh xa quần của Lan Đình, nhưng tay nhỏ vẫn bám chặt lấy cô.
Lan Đình: …
Cũng được.
Xong việc với cậu em, giờ đến hai kẻ giấu quỹ đen. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, vuốt ve cây chổi lông gà, rồi bất ngờ vung xuống, tiếng xé gió khiến ba người còn lại trong phòng sởn da gà.
Thời Đại Tráng không chịu nổi, cố nén run rẩy, đứng thẳng người, “Lan...Lan Đình, có gì từ từ nói.”
Vương Đào cười cầu tài, chân run rẩy, bám chặt lấy cánh tay Thời Đại Tráng để khỏi khuỵu xuống, “Đúng thế, Lan Đình, Tết nhất không nên đánh người.”
Nguyên Bảo chỉ thẳng mặt, “Mẹ nói dối, vừa rồi còn đánh con cơ mà!”
Vương Đào nghẹn lời, nhìn Nguyên Bảo chằm chằm. Nhưng giờ cậu nhóc đã tìm được chỗ dựa, ngẩng mặt đầy thách thức, không sợ chút nào.
Vương Đào không khỏi thấy xót xa, con trai này sau này liệu có trông cậy được không?
Lan Đình khẽ nói, “Còn số quỹ đen đó…”
Thời Đại Tráng ngay lập tức thanh minh, “Quỹ đen gì chứ, đó là tiền mừng tuổi bố mẹ dành cho con, định hôm nay sẽ cho con, ai ngờ Nguyên Bảo nghịch ngợm lấy trước.”
“Đúng đúng, là vậy đó, không phải quỹ đen đâu, là tiền mừng tuổi!”
“Nguyên Bảo, con nhanh quá, nếu chờ một ngày nữa thì đã không bị đánh rồi.”
“Nguyên Bảo, sau này không được tự ý làm thế nữa. Bố mẹ đánh con vì tưởng con lấy tiền mừng tuổi của chị đi tiêu xài nên mới lo lắng mà đánh vài cái thôi.”
“Con là con trai, khóc lóc như thế người ta tưởng bị đánh nặng lắm.”
“Người ta biết chuyện sẽ cười con đấy.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào thay nhau đổ hết lỗi lên đầu Nguyên Bảo. Cậu ngây người, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn nước mắt, miệng há hốc, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lan Đình cúi nhìn Nguyên Bảo, rồi nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào đang nói chuyện một cách gượng gạo, không nhịn được cười khẽ.
Tiếng cười đó như tiếng thì thầm của ác quỷ, Thời Đại Tráng và Vương Đào lập tức im bặt, đứng đó với nụ cười gượng gạo.
Lan Đình nhếch môi, “Nói xong chưa? Nếu đã nói vậy, đúng là Tết nhất không nên đánh người.”
Cô chỉ tay về phía bàn thờ ở giữa phòng, “Vậy quỳ ở đó một lúc để cầu cho sang năm có thể dành nhiều tiền mừng tuổi hơn cho con.”
Cô chỉ vào Nguyên Bảo, “Em cũng vào đó.”
Nguyên Bảo: “Hả?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào lúng túng, đẩy đẩy nhau, miệng lẩm bẩm định thoái thác. Lan Đình nhếch mép, cây chổi lông gà vút lên như tia chớp, quất hai cái vào chân, Thời Đại Tráng và Vương Đào ôm chân kêu lên.
Lan Đình: …
Cũng được.
Xong việc với cậu em, giờ đến hai kẻ giấu quỹ đen. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, vuốt ve cây chổi lông gà, rồi bất ngờ vung xuống, tiếng xé gió khiến ba người còn lại trong phòng sởn da gà.
Thời Đại Tráng không chịu nổi, cố nén run rẩy, đứng thẳng người, “Lan...Lan Đình, có gì từ từ nói.”
Vương Đào cười cầu tài, chân run rẩy, bám chặt lấy cánh tay Thời Đại Tráng để khỏi khuỵu xuống, “Đúng thế, Lan Đình, Tết nhất không nên đánh người.”
Nguyên Bảo chỉ thẳng mặt, “Mẹ nói dối, vừa rồi còn đánh con cơ mà!”
Vương Đào nghẹn lời, nhìn Nguyên Bảo chằm chằm. Nhưng giờ cậu nhóc đã tìm được chỗ dựa, ngẩng mặt đầy thách thức, không sợ chút nào.
Vương Đào không khỏi thấy xót xa, con trai này sau này liệu có trông cậy được không?
Lan Đình khẽ nói, “Còn số quỹ đen đó…”
Thời Đại Tráng ngay lập tức thanh minh, “Quỹ đen gì chứ, đó là tiền mừng tuổi bố mẹ dành cho con, định hôm nay sẽ cho con, ai ngờ Nguyên Bảo nghịch ngợm lấy trước.”
“Đúng đúng, là vậy đó, không phải quỹ đen đâu, là tiền mừng tuổi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nguyên Bảo, con nhanh quá, nếu chờ một ngày nữa thì đã không bị đánh rồi.”
“Nguyên Bảo, sau này không được tự ý làm thế nữa. Bố mẹ đánh con vì tưởng con lấy tiền mừng tuổi của chị đi tiêu xài nên mới lo lắng mà đánh vài cái thôi.”
“Con là con trai, khóc lóc như thế người ta tưởng bị đánh nặng lắm.”
“Người ta biết chuyện sẽ cười con đấy.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào thay nhau đổ hết lỗi lên đầu Nguyên Bảo. Cậu ngây người, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn nước mắt, miệng há hốc, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lan Đình cúi nhìn Nguyên Bảo, rồi nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào đang nói chuyện một cách gượng gạo, không nhịn được cười khẽ.
Tiếng cười đó như tiếng thì thầm của ác quỷ, Thời Đại Tráng và Vương Đào lập tức im bặt, đứng đó với nụ cười gượng gạo.
Lan Đình nhếch môi, “Nói xong chưa? Nếu đã nói vậy, đúng là Tết nhất không nên đánh người.”
Cô chỉ tay về phía bàn thờ ở giữa phòng, “Vậy quỳ ở đó một lúc để cầu cho sang năm có thể dành nhiều tiền mừng tuổi hơn cho con.”
Cô chỉ vào Nguyên Bảo, “Em cũng vào đó.”
Nguyên Bảo: “Hả?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào lúng túng, đẩy đẩy nhau, miệng lẩm bẩm định thoái thác. Lan Đình nhếch mép, cây chổi lông gà vút lên như tia chớp, quất hai cái vào chân, Thời Đại Tráng và Vương Đào ôm chân kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro