Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 31
2024-11-21 22:05:05
Lan Đình học ở trường làng từ trước đến nay luôn đạt điểm tối đa, chưa lần nào không đạt. Thành tích và tính cách của cô đều ổn định, nhỏ tuổi nhưng đã có phong thái của người lớn. Nghe nói ở nhà cô còn rất có tiếng nói, bố mẹ cô đều phải phục tùng răm rắp.
Trong thâm tâm, các giáo viên vẫn hay tự than thở, sao bao nhiêu đứa trẻ giỏi giang lại không sinh ra từ bụng mình nhỉ!
Cô giáo chủ nhiệm lấy lại bình tĩnh rồi dẫn học sinh vừa thi xong quay trở lại trường.
Lan Đình về đến nhà đã hơn sáu giờ.
Cô vừa bước vào cổng đã nghe tiếng Nguyên Bảo reo lên, “Chị về rồi!”
Giống như một hiệu lệnh, cả nhà bỗng trở nên rộn rã. Thời Đại Tráng và Vương Đào cười vui vẻ bước ra, “Lan Đình về rồi à? Đói chưa, vào ăn cơm đi.”
“Ôi dào, bảo đi đón con mà con không nghe, đi bộ về chắc mệt lắm nhỉ!”
“Đúng đấy, vào nhanh nào, ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau.”
Lan Đình thản nhiên nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào có vẻ niềm nở, hơi nhướn mày rồi cười bước vào phòng khách. Trên bàn bày đầy món ăn ngon, có cá có thịt, chẳng khác gì bữa tiệc.
Cô mỉm cười, đưa túi bút cho Nguyên Bảo, rồi nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào, “Được rồi, ngồi xuống ăn đi!”
Vương Đào há miệng định nói gì đó nhưng bị Thời Đại Tráng kéo tay áo ra hiệu ngừng lại. Hai người ngồi xuống, cầm bát lên, thỉnh thoảng liếc nhìn Lan Đình. Lan Đình cụp mắt xuống, coi như không thấy.
Nguyên Bảo ôm bát, mắt liếc qua liếc lại, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào bát, bắt chước Lan Đình làm như không thấy gì. Nghe lời chị bao giờ cũng đúng.
Thời Đại Tráng nhìn cậu, tức đến mức nhai đỗ kêu rào rạo, Nguyên Bảo rụt cổ, giả vờ như không nghe thấy.
Sau bữa cơm.
Thời Đại Tráng và Vương Đào cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng cũng tiến đến trước mặt Lan Đình, đứng cúi đầu, cười gượng gạo. Lan Đình đặt tách trà xuống, mắt liếc nhẹ, “Nói đi, có chuyện gì?”
Vương Đào ra hiệu cho Thời Đại Tráng nói. Thời Đại Tráng hít một hơi lấy can đảm, mãi mới mở lời, “Là chuyện đi học của Nguyên Bảo.”
Lan Đình không nói gì, Thời Đại Tráng đành tiếp tục.
“Mẹ con chọn được một trường mẫu giáo, hỏi han kỹ rồi, trường dạy tốt, thầy cô cũng tốt. Chỉ là học phí hơi đắt, nên mẹ con muốn bàn với con xem tiền nhà mình có đủ không.”
Lan Đình ngẩng đầu nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào, thì ra là chuyện tiền bạc, bảo sao tối nay lại niềm nở như thế.
Trong thâm tâm, các giáo viên vẫn hay tự than thở, sao bao nhiêu đứa trẻ giỏi giang lại không sinh ra từ bụng mình nhỉ!
Cô giáo chủ nhiệm lấy lại bình tĩnh rồi dẫn học sinh vừa thi xong quay trở lại trường.
Lan Đình về đến nhà đã hơn sáu giờ.
Cô vừa bước vào cổng đã nghe tiếng Nguyên Bảo reo lên, “Chị về rồi!”
Giống như một hiệu lệnh, cả nhà bỗng trở nên rộn rã. Thời Đại Tráng và Vương Đào cười vui vẻ bước ra, “Lan Đình về rồi à? Đói chưa, vào ăn cơm đi.”
“Ôi dào, bảo đi đón con mà con không nghe, đi bộ về chắc mệt lắm nhỉ!”
“Đúng đấy, vào nhanh nào, ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau.”
Lan Đình thản nhiên nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào có vẻ niềm nở, hơi nhướn mày rồi cười bước vào phòng khách. Trên bàn bày đầy món ăn ngon, có cá có thịt, chẳng khác gì bữa tiệc.
Cô mỉm cười, đưa túi bút cho Nguyên Bảo, rồi nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào, “Được rồi, ngồi xuống ăn đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đào há miệng định nói gì đó nhưng bị Thời Đại Tráng kéo tay áo ra hiệu ngừng lại. Hai người ngồi xuống, cầm bát lên, thỉnh thoảng liếc nhìn Lan Đình. Lan Đình cụp mắt xuống, coi như không thấy.
Nguyên Bảo ôm bát, mắt liếc qua liếc lại, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào bát, bắt chước Lan Đình làm như không thấy gì. Nghe lời chị bao giờ cũng đúng.
Thời Đại Tráng nhìn cậu, tức đến mức nhai đỗ kêu rào rạo, Nguyên Bảo rụt cổ, giả vờ như không nghe thấy.
Sau bữa cơm.
Thời Đại Tráng và Vương Đào cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng cũng tiến đến trước mặt Lan Đình, đứng cúi đầu, cười gượng gạo. Lan Đình đặt tách trà xuống, mắt liếc nhẹ, “Nói đi, có chuyện gì?”
Vương Đào ra hiệu cho Thời Đại Tráng nói. Thời Đại Tráng hít một hơi lấy can đảm, mãi mới mở lời, “Là chuyện đi học của Nguyên Bảo.”
Lan Đình không nói gì, Thời Đại Tráng đành tiếp tục.
“Mẹ con chọn được một trường mẫu giáo, hỏi han kỹ rồi, trường dạy tốt, thầy cô cũng tốt. Chỉ là học phí hơi đắt, nên mẹ con muốn bàn với con xem tiền nhà mình có đủ không.”
Lan Đình ngẩng đầu nhìn Thời Đại Tráng và Vương Đào, thì ra là chuyện tiền bạc, bảo sao tối nay lại niềm nở như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro