Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Đi Học
2024-11-21 22:05:05
Từ khi có Thời Nguyên Bảo chào đời, Thời Đại Tráng và Vương Đào đi đâu cũng thấy như có gió cuốn theo. Hễ nói chuyện với người trong làng là lại mở đầu bằng câu “Thằng Nguyên Bảo nhà tôi...”
Suốt ngày hai vợ chồng rạng rỡ, phấn chấn, vui vẻ lạ thường.
Lan Đình đang nhấm nháp nửa quả dưa chuột vừa hái từ vườn nhà, giòn ngọt mát lành. Lúc này, Thời Nguyên Bảo đã một tuổi, đang vịn ghế nhỏ tập đi.
Cô nhai dưa chuột rôm rốp, xong xuôi lau tay rồi bước tới trêu chọc Nguyên Bảo. Thằng bé bụ bẫm, cánh tay và chân mũm mĩm như khúc sen, toàn là thịt. Vừa thấy cô lại gần, thằng nhỏ đã cười toe toét.
Nguyên Bảo hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua cậu bị Lan Đình đánh đòn vì tật hờn dỗi.
Vương Đào ngồi ở cửa nhặt rau, thấy cô bước tới liền bĩu môi, nhướn mày định mắng ngay: “Con ranh này cả ngày chạy rong không thấy mặt mũi đâu. Nhìn xem các cô gái cùng làng có ai như nó, con gái nhà khác thì lo công việc nhà, chăm sóc em út, còn nó chẳng đụng tay vào việc gì.”
Lan Đình khựng lại, mặt lạnh tanh đứng dậy. Nguyên Bảo thấy chị lạnh lùng thì sợ, mím môi định khóc nhưng bị ánh mắt của Lan Đình khiến nước mắt chực trào bỗng khựng lại.
Mắt thằng bé đỏ hoe, tay vẫn vịn ghế đứng loạng choạng. Nó hiểu rõ, người chị trước mặt này không ngại nặng tay trị tội nó.
“Con muốn đi học.”
Mấy hôm nay Lan Đình cũng không ngơi tay. Năm nay cô tròn bảy tuổi, lẽ ra đã đến tuổi đi học. Nhưng Thời Đại Tráng và Vương Đào lại chẳng đả động gì. Lý do đơn giản là Lan Đình là con gái.
Đi học tốn tiền.
Trong làng, các cô bé cùng tuổi thường phải làm việc nhà, trông nom em út, chỉ khi lên tám, chín tuổi mới được đi học vài năm để biết chữ là đủ.
Mắt Vương Đào tóe lửa, bà ta đứng phắt dậy, giọng gắt lên: “Đi học? Nhà này lấy đâu ra tiền? Con gái mà còn đòi học hành làm gì?”
Vương Đào mắng chửi không ngớt, mặt Lan Đình ngày càng lạnh lùng. Những năm qua cô không luyện võ uổng phí. Không biết Lan Đình ra tay thế nào mà chỉ một cái phẩy tay, Vương Đào đã ngã nhào xuống đất.
Lan Đình ngồi lên người bà ta, bàn tay nhỏ trắng trẻo bóp lấy cổ họng, ánh mắt lạnh đến kỳ lạ.
Vương Đào run bắn, trong mắt chỉ thấy gương mặt bé nhỏ đầy lạnh lẽo của Lan Đình, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, cảm giác đau buốt nơi cổ họng khiến bà ta khó thở.
Mặt Vương Đào đỏ bừng, vừa định dốc hết sức vùng vẫy thì thấy Lan Đình buông tay, nhảy như con khỉ ra đứng ở ngoài cửa, “Con nói rồi, con muốn đi học.”
Suốt ngày hai vợ chồng rạng rỡ, phấn chấn, vui vẻ lạ thường.
Lan Đình đang nhấm nháp nửa quả dưa chuột vừa hái từ vườn nhà, giòn ngọt mát lành. Lúc này, Thời Nguyên Bảo đã một tuổi, đang vịn ghế nhỏ tập đi.
Cô nhai dưa chuột rôm rốp, xong xuôi lau tay rồi bước tới trêu chọc Nguyên Bảo. Thằng bé bụ bẫm, cánh tay và chân mũm mĩm như khúc sen, toàn là thịt. Vừa thấy cô lại gần, thằng nhỏ đã cười toe toét.
Nguyên Bảo hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua cậu bị Lan Đình đánh đòn vì tật hờn dỗi.
Vương Đào ngồi ở cửa nhặt rau, thấy cô bước tới liền bĩu môi, nhướn mày định mắng ngay: “Con ranh này cả ngày chạy rong không thấy mặt mũi đâu. Nhìn xem các cô gái cùng làng có ai như nó, con gái nhà khác thì lo công việc nhà, chăm sóc em út, còn nó chẳng đụng tay vào việc gì.”
Lan Đình khựng lại, mặt lạnh tanh đứng dậy. Nguyên Bảo thấy chị lạnh lùng thì sợ, mím môi định khóc nhưng bị ánh mắt của Lan Đình khiến nước mắt chực trào bỗng khựng lại.
Mắt thằng bé đỏ hoe, tay vẫn vịn ghế đứng loạng choạng. Nó hiểu rõ, người chị trước mặt này không ngại nặng tay trị tội nó.
“Con muốn đi học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy hôm nay Lan Đình cũng không ngơi tay. Năm nay cô tròn bảy tuổi, lẽ ra đã đến tuổi đi học. Nhưng Thời Đại Tráng và Vương Đào lại chẳng đả động gì. Lý do đơn giản là Lan Đình là con gái.
Đi học tốn tiền.
Trong làng, các cô bé cùng tuổi thường phải làm việc nhà, trông nom em út, chỉ khi lên tám, chín tuổi mới được đi học vài năm để biết chữ là đủ.
Mắt Vương Đào tóe lửa, bà ta đứng phắt dậy, giọng gắt lên: “Đi học? Nhà này lấy đâu ra tiền? Con gái mà còn đòi học hành làm gì?”
Vương Đào mắng chửi không ngớt, mặt Lan Đình ngày càng lạnh lùng. Những năm qua cô không luyện võ uổng phí. Không biết Lan Đình ra tay thế nào mà chỉ một cái phẩy tay, Vương Đào đã ngã nhào xuống đất.
Lan Đình ngồi lên người bà ta, bàn tay nhỏ trắng trẻo bóp lấy cổ họng, ánh mắt lạnh đến kỳ lạ.
Vương Đào run bắn, trong mắt chỉ thấy gương mặt bé nhỏ đầy lạnh lẽo của Lan Đình, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, cảm giác đau buốt nơi cổ họng khiến bà ta khó thở.
Mặt Vương Đào đỏ bừng, vừa định dốc hết sức vùng vẫy thì thấy Lan Đình buông tay, nhảy như con khỉ ra đứng ở ngoài cửa, “Con nói rồi, con muốn đi học.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro