Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Hợp Đồng
2024-11-15 00:29:53
Đây cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.
Lấy cớ trời tối, Thời Đại Tráng và Vương Đào lôi Nguyên Bảo về phòng, bỏ lại ba người nhà họ Hà còn ngơ ngác với nụ cười dở dang trên môi.
Hà Tằng thấy Lan Đình bình thản, lấy lại tinh thần, “Chúng ta sẽ ký hợp đồng trước, hì hì, mai chị sẽ chuẩn bị.”
Không hổ là người có chuẩn bị. Lan Đình đã đồng ý thì không có ý định nuốt lời. Cô xem kỹ hợp đồng, sửa vài điểm, Hà Tằng viết lại một bản khác tại chỗ, cả hai đối chiếu rồi ký tên.
Cầm bản hợp đồng mới ký, Hà Tằng mặt mày rạng rỡ.
Ánh mắt của Lan Đình cũng dịu đi nhiều.
Đêm khuya.
Thời Đại Tráng và Vương Đào nằm trên giường, lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được. Trong màn đêm đen tối, những nỗi lo sợ ẩn giấu sâu trong lòng họ lại trỗi dậy.
Vương Đào run rẩy, khẽ đẩy người chồng cũng đang trằn trọc không yên, thì thào, "Đại Tráng, anh ngủ chưa?"
Thời Đại Tráng đang có tâm trạng không vui, bực mình lật người lại, hừ lạnh một tiếng, "Ngủ cái gì mà ngủ! Em cứ động đậy thế này, ai mà ngủ nổi!? Không biết cả ngày em suy nghĩ linh tinh cái gì nữa."
Càng nói càng giận, Thời Đại Tráng bèn ngồi bật dậy, nhìn quanh rồi như tên trộm, cúi sát vào tai Vương Đào nói nhỏ với giọng căm phẫn, "Em bảo, ngày xưa có cuộc sống tốt đẹp không muốn, lại nhất định phải đi đường vòng."
"Giờ thì hay rồi, rước một ông tổ thần thông quảng đại về nhà."
Ông nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn. Không nói đến võ công kỳ lạ và tài nấu ăn của Lan Đình, mà chỉ cần nhìn phong thái, cử chỉ của cô bé thôi cũng đã toát lên vẻ cao quý không phải người thường.
Mắt Vương Đào tối sầm lại, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi hối hận. Nếu ngày trước họ không làm việc trái lương tâm ấy, liệu bây giờ có phải đón một "ông tổ" về nhà thế này không?
Hai người nhìn nhau, im lặng hồi lâu rồi cùng thở dài.
Thời Đại Tráng kéo chăn lên, buông xuôi nói, "Thôi, ngủ đi. Từ giờ em đừng bày trò trước mặt con bé nữa, em không đấu lại nó đâu. Cứ sống yên ổn mà qua ngày thôi!"
Nói xong.
Thời Đại Tráng ngáp dài, lẩm bẩm vài câu rồi lật người nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy của ông vang lên khắp phòng.
Vương Đào nhắm chặt mắt, nỗi hối hận cùng những đau khổ suốt mấy năm qua đan xen trong lòng, bà thở dài nặng nề rồi chìm vào giấc ngủ.
Bên kia.
Bố mẹ Hà cũng đang rì rầm trò chuyện. Trước đây họ từng nghe kể về Lan Đình, biết cô bé này giỏi giang, chỉ một mình dẫn bố mẹ lần đầu lên thành phố đã dám mở lời hợp tác kinh doanh với Hà Tằng và giới thiệu mẹ mình làm đầu bếp.
Lấy cớ trời tối, Thời Đại Tráng và Vương Đào lôi Nguyên Bảo về phòng, bỏ lại ba người nhà họ Hà còn ngơ ngác với nụ cười dở dang trên môi.
Hà Tằng thấy Lan Đình bình thản, lấy lại tinh thần, “Chúng ta sẽ ký hợp đồng trước, hì hì, mai chị sẽ chuẩn bị.”
Không hổ là người có chuẩn bị. Lan Đình đã đồng ý thì không có ý định nuốt lời. Cô xem kỹ hợp đồng, sửa vài điểm, Hà Tằng viết lại một bản khác tại chỗ, cả hai đối chiếu rồi ký tên.
Cầm bản hợp đồng mới ký, Hà Tằng mặt mày rạng rỡ.
Ánh mắt của Lan Đình cũng dịu đi nhiều.
Đêm khuya.
Thời Đại Tráng và Vương Đào nằm trên giường, lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được. Trong màn đêm đen tối, những nỗi lo sợ ẩn giấu sâu trong lòng họ lại trỗi dậy.
Vương Đào run rẩy, khẽ đẩy người chồng cũng đang trằn trọc không yên, thì thào, "Đại Tráng, anh ngủ chưa?"
Thời Đại Tráng đang có tâm trạng không vui, bực mình lật người lại, hừ lạnh một tiếng, "Ngủ cái gì mà ngủ! Em cứ động đậy thế này, ai mà ngủ nổi!? Không biết cả ngày em suy nghĩ linh tinh cái gì nữa."
Càng nói càng giận, Thời Đại Tráng bèn ngồi bật dậy, nhìn quanh rồi như tên trộm, cúi sát vào tai Vương Đào nói nhỏ với giọng căm phẫn, "Em bảo, ngày xưa có cuộc sống tốt đẹp không muốn, lại nhất định phải đi đường vòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giờ thì hay rồi, rước một ông tổ thần thông quảng đại về nhà."
Ông nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn. Không nói đến võ công kỳ lạ và tài nấu ăn của Lan Đình, mà chỉ cần nhìn phong thái, cử chỉ của cô bé thôi cũng đã toát lên vẻ cao quý không phải người thường.
Mắt Vương Đào tối sầm lại, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi hối hận. Nếu ngày trước họ không làm việc trái lương tâm ấy, liệu bây giờ có phải đón một "ông tổ" về nhà thế này không?
Hai người nhìn nhau, im lặng hồi lâu rồi cùng thở dài.
Thời Đại Tráng kéo chăn lên, buông xuôi nói, "Thôi, ngủ đi. Từ giờ em đừng bày trò trước mặt con bé nữa, em không đấu lại nó đâu. Cứ sống yên ổn mà qua ngày thôi!"
Nói xong.
Thời Đại Tráng ngáp dài, lẩm bẩm vài câu rồi lật người nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy của ông vang lên khắp phòng.
Vương Đào nhắm chặt mắt, nỗi hối hận cùng những đau khổ suốt mấy năm qua đan xen trong lòng, bà thở dài nặng nề rồi chìm vào giấc ngủ.
Bên kia.
Bố mẹ Hà cũng đang rì rầm trò chuyện. Trước đây họ từng nghe kể về Lan Đình, biết cô bé này giỏi giang, chỉ một mình dẫn bố mẹ lần đầu lên thành phố đã dám mở lời hợp tác kinh doanh với Hà Tằng và giới thiệu mẹ mình làm đầu bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro