Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Nếu lười biếng...
2024-11-15 00:29:53
Vương Đào sững sờ, liếc nhìn Hà Tằng thấy cô ấy gật đầu cười, liền đờ ra, “Một tháng lương là bao nhiêu?”
Lan Đình lườm bà một cái, “Mẹ làm việc cho tốt vào, nếu lười biếng thì coi chừng.”
Nhìn nét mặt và cử chỉ của cô, Vương Đào hiểu ý. Thật ra, sau chuyến đi này, bà cũng cảm thấy mong chờ làm việc ở thành phố, nên không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lương không qua tay mình khiến bà hơi không thoải mái.
Nhưng giờ nói cũng vô ích, Vương Đào vui vẻ đồng ý, thầm tính sau này sẽ nói chuyện với chủ quán, không thể để con nít quản tiền của người lớn được!
Lan Đình liếc qua bà, biết bà đang nghĩ gì nhưng không quan tâm, tiền của nhà là của cô, không để ai khác giữ được.
Mấy người nói chuyện thêm một lúc, bàn bạc công việc xong xuôi, Lan Đình dẫn họ về nhà.
Trên đường.
Nguyên Bảo miệng như quét mật, liên tục khen Vương Đào, khiến bà nghe mà nở mũi, lưng cũng thẳng lên nhiều.
Lan Đình cũng thấy chuyến đi này rất thành công, sắp xếp được công việc và còn thêm thu nhập cho gia đình. Sang năm cô lên cấp hai cũng không cần lo lắng việc cả nhà rời khỏi tầm kiểm soát.
Ai cũng có tâm trạng riêng, cả nhà hiếm khi cùng cười, vui vẻ hòa thuận.
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Lan Đình trở lại trường tiếp tục học, Thời Đại Tráng đưa Vương Đào đến quán của Hà Tằng để ổn định công việc, Nguyên Bảo như cái đuôi nhỏ cũng đi theo, tiện thể giám sát hai người đừng có ý nghĩ lười biếng.
Mọi thứ diễn ra đều đặn, Lan Đình nheo mắt, vui mừng vì biết rằng khi lên cấp hai cô vẫn có thể hưởng cuộc sống được phục vụ.
---
Đêm khuya.
Tầng hai của quán ăn nhà họ Hà.
Vương Đào làm việc vất vả suốt cả ngày, vừa hết ca liền lết về phòng, chui vào chăn và ngủ thiếp đi ngay.
Cho đến nửa đêm, cái bụng đói cồn cào khiến bà tỉnh giấc. Vương Đào kéo chăn ra, đôi mắt đỏ hoe, nhịn đói và cơn đau nhức ở cánh tay, như một bóng ma lặng lẽ trôi vào bếp. Bà lục được mấy món thức ăn thừa và cơm nguội, đổ tất cả vào nồi.
Tiếng củi lửa lách tách trong lò và dầu sôi xèo xèo trong chảo khiến người ta nghe mà phát thèm.
Vương Đào hít mũi, nhanh chóng xới đầy một bát cơm rang thập cẩm nóng hổi, ngồi trong bếp, cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Bố mẹ Hà nghe tiếng động chạy ra xem thì ngẩn người.
Vương Đào tóc tai rối bù ngồi bên bếp, ánh lửa cam đỏ từ lò phản chiếu lên khuôn mặt bà, kết hợp với đôi mắt đỏ và bát cơm lớn trên tay, trông như người vừa trải qua nạn đói. Bố mẹ Hà hít vào một hơi lạnh, nhìn kỹ lại mới nhận ra là Vương Đào.
Lan Đình lườm bà một cái, “Mẹ làm việc cho tốt vào, nếu lười biếng thì coi chừng.”
Nhìn nét mặt và cử chỉ của cô, Vương Đào hiểu ý. Thật ra, sau chuyến đi này, bà cũng cảm thấy mong chờ làm việc ở thành phố, nên không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lương không qua tay mình khiến bà hơi không thoải mái.
Nhưng giờ nói cũng vô ích, Vương Đào vui vẻ đồng ý, thầm tính sau này sẽ nói chuyện với chủ quán, không thể để con nít quản tiền của người lớn được!
Lan Đình liếc qua bà, biết bà đang nghĩ gì nhưng không quan tâm, tiền của nhà là của cô, không để ai khác giữ được.
Mấy người nói chuyện thêm một lúc, bàn bạc công việc xong xuôi, Lan Đình dẫn họ về nhà.
Trên đường.
Nguyên Bảo miệng như quét mật, liên tục khen Vương Đào, khiến bà nghe mà nở mũi, lưng cũng thẳng lên nhiều.
Lan Đình cũng thấy chuyến đi này rất thành công, sắp xếp được công việc và còn thêm thu nhập cho gia đình. Sang năm cô lên cấp hai cũng không cần lo lắng việc cả nhà rời khỏi tầm kiểm soát.
Ai cũng có tâm trạng riêng, cả nhà hiếm khi cùng cười, vui vẻ hòa thuận.
Chớp mắt đã đến thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Đình trở lại trường tiếp tục học, Thời Đại Tráng đưa Vương Đào đến quán của Hà Tằng để ổn định công việc, Nguyên Bảo như cái đuôi nhỏ cũng đi theo, tiện thể giám sát hai người đừng có ý nghĩ lười biếng.
Mọi thứ diễn ra đều đặn, Lan Đình nheo mắt, vui mừng vì biết rằng khi lên cấp hai cô vẫn có thể hưởng cuộc sống được phục vụ.
---
Đêm khuya.
Tầng hai của quán ăn nhà họ Hà.
Vương Đào làm việc vất vả suốt cả ngày, vừa hết ca liền lết về phòng, chui vào chăn và ngủ thiếp đi ngay.
Cho đến nửa đêm, cái bụng đói cồn cào khiến bà tỉnh giấc. Vương Đào kéo chăn ra, đôi mắt đỏ hoe, nhịn đói và cơn đau nhức ở cánh tay, như một bóng ma lặng lẽ trôi vào bếp. Bà lục được mấy món thức ăn thừa và cơm nguội, đổ tất cả vào nồi.
Tiếng củi lửa lách tách trong lò và dầu sôi xèo xèo trong chảo khiến người ta nghe mà phát thèm.
Vương Đào hít mũi, nhanh chóng xới đầy một bát cơm rang thập cẩm nóng hổi, ngồi trong bếp, cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Bố mẹ Hà nghe tiếng động chạy ra xem thì ngẩn người.
Vương Đào tóc tai rối bù ngồi bên bếp, ánh lửa cam đỏ từ lò phản chiếu lên khuôn mặt bà, kết hợp với đôi mắt đỏ và bát cơm lớn trên tay, trông như người vừa trải qua nạn đói. Bố mẹ Hà hít vào một hơi lạnh, nhìn kỹ lại mới nhận ra là Vương Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro