Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Sợ
2024-11-15 00:29:53
Nhà cửa trở nên yên ổn hơn, Thời Đại Tráng và Vương Đào lại nảy ra những ý nghĩ mới.
Năm Lan Đình lên chín, Thời Đại Tráng và Vương Đào bị rủ rê học đánh bài.
Thằng bé Nguyên Bảo ba tuổi ngồi trên ghế nhỏ, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Trong nhà này, người nó thích nhất là Thời Đại Tráng và Vương Đào, vì nếu làm vui lòng họ, nó sẽ được ăn ngon.
Nhưng, người nó sợ nhất trong nhà lại là Lan Đình.
Nó ngó nghiêng một hồi, giờ này đúng lúc Lan Đình tan học, từ khi lên hai, thói quen mỗi ngày ngồi đợi cô về đã thành nếp. Nếu không đợi cô về, bàn tay cô sẽ giáng xuống mông nó, không ai có thể can ngăn được.
Lan Đình đeo cặp sách, tóc tết hai bím, trắng trẻo xinh xắn đi về nhà. Nguyên Bảo lập tức cười tươi rói, với nó, chị là người đẹp nhất làng.
Lan Đình đặt cặp xuống, nhận lấy cốc nước ấm Nguyên Bảo đưa, lông mày nhướn lên, mắt đảo qua một lượt, Nguyên Bảo lập tức tố cáo Thời Đại Tráng và Vương Đào: “Bố mẹ đi đánh bài rồi.”
Lan Đình đặt mạnh cốc nước xuống bàn. Thật không thể tin nổi, mới chỉ nửa tháng sau trận đòn lần trước, hai người họ lại không rút kinh nghiệm mà chạy đi nữa.
Cô suy nghĩ một lúc, hôm nay nhất định phải lấy được túi tiền của nhà, nếu không với kiểu đánh bạc của họ, chẳng mấy mà cô cũng không có cơm ăn.
Nguyên Bảo tuy nhỏ nhưng rất tinh ý, thấy nét mặt căng thẳng của Lan Đình, biết cô đang bực, nó liền đứng im một bên, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình lại, sợ rằng mình cũng bị đòn lây.
Lan Đình liếc nhìn quanh, chợt thấy chiếc chổi lông gà để ở cửa, cô cầm lấy, sải bước ra ngoài.
Nguyên Bảo lẩm bẩm, hai chân ngắn ngủn cố chạy theo: “Chị ơi, đợi em, đợi em với.”
Lan Đình hơi nhíu mày, bước chân chậm lại chút, Nguyên Bảo vội vàng chạy tới bám lấy vạt áo cô, lòng vui sướng, hôm nay chị để nó nắm áo kìa!
Chị chắc chắn cũng thích nó.
Lan Đình dẫn Nguyên Bảo đến gốc cây đa đầu làng, quả nhiên thấy Thời Đại Tráng và Vương Đào đang say sưa đánh bài. Đúng là cặp vợ chồng cùng hội cùng thuyền, vô dụng chẳng ai bằng.
Có người tinh mắt thấy Lan Đình tay cầm chổi lông gà, dẫn theo Nguyên Bảo tới, liền vội đẩy Thời Đại Tráng và Vương Đào còn đang say sưa.
“Đại Tráng, Đào, đừng đánh nữa, Lan Đình đến rồi kìa.”
“Giải tán đi thôi, giải tán đi!”
“Trời cũng sắp tối rồi, thôi về nhà nấu cơm đi!”
Mọi người lác đác khuyên nhủ, có người thò tay làm loạn bàn bài, kéo các tay chơi đứng dậy.
Năm Lan Đình lên chín, Thời Đại Tráng và Vương Đào bị rủ rê học đánh bài.
Thằng bé Nguyên Bảo ba tuổi ngồi trên ghế nhỏ, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Trong nhà này, người nó thích nhất là Thời Đại Tráng và Vương Đào, vì nếu làm vui lòng họ, nó sẽ được ăn ngon.
Nhưng, người nó sợ nhất trong nhà lại là Lan Đình.
Nó ngó nghiêng một hồi, giờ này đúng lúc Lan Đình tan học, từ khi lên hai, thói quen mỗi ngày ngồi đợi cô về đã thành nếp. Nếu không đợi cô về, bàn tay cô sẽ giáng xuống mông nó, không ai có thể can ngăn được.
Lan Đình đeo cặp sách, tóc tết hai bím, trắng trẻo xinh xắn đi về nhà. Nguyên Bảo lập tức cười tươi rói, với nó, chị là người đẹp nhất làng.
Lan Đình đặt cặp xuống, nhận lấy cốc nước ấm Nguyên Bảo đưa, lông mày nhướn lên, mắt đảo qua một lượt, Nguyên Bảo lập tức tố cáo Thời Đại Tráng và Vương Đào: “Bố mẹ đi đánh bài rồi.”
Lan Đình đặt mạnh cốc nước xuống bàn. Thật không thể tin nổi, mới chỉ nửa tháng sau trận đòn lần trước, hai người họ lại không rút kinh nghiệm mà chạy đi nữa.
Cô suy nghĩ một lúc, hôm nay nhất định phải lấy được túi tiền của nhà, nếu không với kiểu đánh bạc của họ, chẳng mấy mà cô cũng không có cơm ăn.
Nguyên Bảo tuy nhỏ nhưng rất tinh ý, thấy nét mặt căng thẳng của Lan Đình, biết cô đang bực, nó liền đứng im một bên, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình lại, sợ rằng mình cũng bị đòn lây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Đình liếc nhìn quanh, chợt thấy chiếc chổi lông gà để ở cửa, cô cầm lấy, sải bước ra ngoài.
Nguyên Bảo lẩm bẩm, hai chân ngắn ngủn cố chạy theo: “Chị ơi, đợi em, đợi em với.”
Lan Đình hơi nhíu mày, bước chân chậm lại chút, Nguyên Bảo vội vàng chạy tới bám lấy vạt áo cô, lòng vui sướng, hôm nay chị để nó nắm áo kìa!
Chị chắc chắn cũng thích nó.
Lan Đình dẫn Nguyên Bảo đến gốc cây đa đầu làng, quả nhiên thấy Thời Đại Tráng và Vương Đào đang say sưa đánh bài. Đúng là cặp vợ chồng cùng hội cùng thuyền, vô dụng chẳng ai bằng.
Có người tinh mắt thấy Lan Đình tay cầm chổi lông gà, dẫn theo Nguyên Bảo tới, liền vội đẩy Thời Đại Tráng và Vương Đào còn đang say sưa.
“Đại Tráng, Đào, đừng đánh nữa, Lan Đình đến rồi kìa.”
“Giải tán đi thôi, giải tán đi!”
“Trời cũng sắp tối rồi, thôi về nhà nấu cơm đi!”
Mọi người lác đác khuyên nhủ, có người thò tay làm loạn bàn bài, kéo các tay chơi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro