Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Thua Xa
2024-11-15 00:29:53
“Lan Đình, Nguyên Bảo, mau tới ăn nào, dì Hà nấu mì trứng đấy, ăn vào sẽ lớn nhanh, khỏe mạnh hơn.”
Mẹ Hà cười nói, miệng không ngừng lẩm bẩm, vui vẻ bước ra ngoài, “Ồ, ông Hà hôm nay siêng năng ghê nhỉ, dọn dẹp nhanh thật đấy.”
Bố Hà cười ha hả, cầm tô thổi nhẹ, “Làm gì có! Là Đại Tráng quét đấy, trời ơi, anh Đại Tráng siêng thật, làm việc nhanh nhẹn lắm, tôi thì thua xa.”
Thời Đại Tráng mím môi, khóe miệng không kìm được mà cong lên, khi nhìn sang Vương Đào thì càng tươi cười, cười lớn, “Đúng rồi, đúng rồi, mấy việc này là chuyện nhỏ mà, mọi người ở cùng nhau phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!”
Vương Đào liếc nhìn ông, thấy ông vỗ ngực nhận hết việc nhà thì khóe miệng giật giật, không nỡ nhìn thêm, đành quay đi, thổi thổi tô mì.
Mì còn nóng nhưng thơm ngon lạ thường.
Sau bữa ăn.
Hà Tằng và Lan Đình ngồi lại bàn về việc kinh doanh món điểm tâm, “Chúng ta tạm thời chưa mở tiệm, mà thử dựng quầy nhỏ trước cổng nhà máy quốc doanh để thử sức.”
Dạo gần đây cô ấy thường qua đó xem xét, thấy trước cổng nhà máy lúc tan ca và vào ca có rất nhiều quầy bán đồ ăn như bánh bao, dầu cháo quẩy. Họ cũng có thể thử bán một ít bánh điểm tâm để thu hút khách. Nếu buôn bán tốt, sau này mở tiệm cũng tiện lợi hơn.
Lan Đình gật đầu, liếc nhìn ra ngoài trời, “Nếu đã làm điểm tâm thì trong thời tiết nóng bức thế này, chúng ta nên làm thêm vài loại thức uống giải nhiệt như nước đậu xanh, trà thảo mộc. Chúng có thể kéo thêm khách đến.”
Mắt Hà Tằng sáng lên, “Được đấy, ý hay!”
Hai người nói làm là làm ngay, quyết định sẽ làm bánh đậu xanh, bánh khoai lang tím trộn sơn dược, và nấu một nồi trà bạc hà, một nồi trà cúc cam thảo.
Hà Tằng cầm tờ công thức mà Lan Đình vừa đưa, mực còn chưa khô hẳn, nhìn kỹ từng chữ. Khác với những công thức điểm tâm thông thường, công thức này ghi chi tiết, tỉ mỉ về liều lượng, lại thêm vài nguyên liệu đặc biệt.
Đọc xong, cô gấp công thức lại, cẩn thận cất vào túi, “Vậy mình ra chợ mua đồ đây.”
Lan Đình đáp lời rồi đứng lên, “Em đi cùng.”
Cô vẫn còn muốn tìm cách giải quyết vấn đề công việc cho Thời Đại Tráng.
Hà Tằng gật đầu, “Được.”
Cả hai ra khỏi nhà, Hà Tằng đèo Lan Đình trên chiếc xe đạp. Phía sau, Thời Nguyên Bảo nghe thấy tiếng động bèn chạy ra, vẫy tay hí hửng chạy theo.
“Chị ơi, cho em đi với! Em muốn đi cùng!”
“Chị cho em đi với nhé!”
Mẹ Hà cười nói, miệng không ngừng lẩm bẩm, vui vẻ bước ra ngoài, “Ồ, ông Hà hôm nay siêng năng ghê nhỉ, dọn dẹp nhanh thật đấy.”
Bố Hà cười ha hả, cầm tô thổi nhẹ, “Làm gì có! Là Đại Tráng quét đấy, trời ơi, anh Đại Tráng siêng thật, làm việc nhanh nhẹn lắm, tôi thì thua xa.”
Thời Đại Tráng mím môi, khóe miệng không kìm được mà cong lên, khi nhìn sang Vương Đào thì càng tươi cười, cười lớn, “Đúng rồi, đúng rồi, mấy việc này là chuyện nhỏ mà, mọi người ở cùng nhau phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!”
Vương Đào liếc nhìn ông, thấy ông vỗ ngực nhận hết việc nhà thì khóe miệng giật giật, không nỡ nhìn thêm, đành quay đi, thổi thổi tô mì.
Mì còn nóng nhưng thơm ngon lạ thường.
Sau bữa ăn.
Hà Tằng và Lan Đình ngồi lại bàn về việc kinh doanh món điểm tâm, “Chúng ta tạm thời chưa mở tiệm, mà thử dựng quầy nhỏ trước cổng nhà máy quốc doanh để thử sức.”
Dạo gần đây cô ấy thường qua đó xem xét, thấy trước cổng nhà máy lúc tan ca và vào ca có rất nhiều quầy bán đồ ăn như bánh bao, dầu cháo quẩy. Họ cũng có thể thử bán một ít bánh điểm tâm để thu hút khách. Nếu buôn bán tốt, sau này mở tiệm cũng tiện lợi hơn.
Lan Đình gật đầu, liếc nhìn ra ngoài trời, “Nếu đã làm điểm tâm thì trong thời tiết nóng bức thế này, chúng ta nên làm thêm vài loại thức uống giải nhiệt như nước đậu xanh, trà thảo mộc. Chúng có thể kéo thêm khách đến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Hà Tằng sáng lên, “Được đấy, ý hay!”
Hai người nói làm là làm ngay, quyết định sẽ làm bánh đậu xanh, bánh khoai lang tím trộn sơn dược, và nấu một nồi trà bạc hà, một nồi trà cúc cam thảo.
Hà Tằng cầm tờ công thức mà Lan Đình vừa đưa, mực còn chưa khô hẳn, nhìn kỹ từng chữ. Khác với những công thức điểm tâm thông thường, công thức này ghi chi tiết, tỉ mỉ về liều lượng, lại thêm vài nguyên liệu đặc biệt.
Đọc xong, cô gấp công thức lại, cẩn thận cất vào túi, “Vậy mình ra chợ mua đồ đây.”
Lan Đình đáp lời rồi đứng lên, “Em đi cùng.”
Cô vẫn còn muốn tìm cách giải quyết vấn đề công việc cho Thời Đại Tráng.
Hà Tằng gật đầu, “Được.”
Cả hai ra khỏi nhà, Hà Tằng đèo Lan Đình trên chiếc xe đạp. Phía sau, Thời Nguyên Bảo nghe thấy tiếng động bèn chạy ra, vẫy tay hí hửng chạy theo.
“Chị ơi, cho em đi với! Em muốn đi cùng!”
“Chị cho em đi với nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro