Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Xem Trường
2024-11-15 00:29:53
Sáng sớm hôm sau.
Nhà họ Thời sau khi thu dọn xong xuôi đã đẩy hai chiếc xe đạp chất đầy đồ đạc tới nhà Hà Tằng.
“Lan Đình, các em tới rồi à, chị còn định bảo bố mẹ chị đi đón các em nữa cơ!” Hà Tằng tươi cười bước ra chào đón. Quán lúc này không có khách, bố mẹ Hà cũng nhanh chóng ra giúp Thời Đại Tráng và Vương Đào chuyển đồ.
Lan Đình gật đầu, nở nụ cười ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chú Hà, dì Hà, chào chị Hà Tằng.”
Nguyên Bảo cũng rối rít chào theo sau, “Cháu chào chú, chào dì, chào chị Hà Tằng.”
Bố mẹ Hà xoa má Nguyên Bảo tròn trịa, cười rạng rỡ, từ túi áo móc ra hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Lan Đình và Nguyên Bảo, “Nguyên Bảo này, ăn kẹo đi.”
Nguyên Bảo liếc nhìn Lan Đình, thấy cô gật đầu mới đưa tay nhận lấy, “Cháu cảm ơn chú Hà, dì Hà.”
Mọi người cùng nhau mang hành lý của nhà họ Thời lên tầng hai sau vườn. Thời Đại Tráng và Vương Đào ở chung phòng, Nguyên Bảo và Lan Đình chung một phòng, vì vậy Lan Đình thực ra chỉ thuê một phòng.
May mắn là phòng khá rộng, kéo một tấm rèm ngăn ra hai phần, Lan Đình và Nguyên Bảo mỗi người một bên, coi như không ai làm phiền ai.
Trong lúc mọi người sắp xếp đồ đạc, Hà Tằng dẫn Lan Đình ra ngoài, đến ngôi trường mẫu giáo mà trước đó Vương Đào đã nhắc tới, vừa đi cô vừa giới thiệu về ngôi trường.
Lan Đình gật gù, có vẻ Vương Đào cũng đã tìm hiểu kỹ. Trường mẫu giáo này tuy mới mở không lâu nhưng cơ sở vật chất đầy đủ, hiệu trưởng và các giáo viên cũng rất tận tâm và thân thiện.
Dù vậy, Lan Đình vẫn muốn tự mình kiểm tra.
Hai người đi bộ hơn nửa tiếng đến cổng trường mẫu giáo, trên đó treo biển hiệu “Trường Mẫu giáo Ánh Dương”.
“Đây rồi.”
Hiệu trưởng Điền Kiến Hoa là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tóc đen buộc gọn sau gáy bằng dây chun, trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng khi cười lại rất hiền hòa.
Bà vừa tiễn một phụ huynh thì thấy Hà Tằng và Lan Đình đứng ở cổng.
Hà Tằng thì bà đã gặp, còn cô bé mặc váy xanh đứng cạnh, cười tươi, trông ngoan ngoãn, đáng yêu thì lại chưa từng thấy. Nhìn tuổi có vẻ khoảng tám, chín tuổi.
“Cô Điền!” Hà Tằng gọi lớn.
Cô Điền tiến lại gần, “Hà Tằng, em đến đây có việc gì thế, cô bé này muốn vào học mẫu giáo à?”
Hà Tằng vội xua tay, “Không phải, không phải, là em trai cô bé muốn vào học mẫu giáo. Mẹ của cô bé là Vương Đào, là đầu bếp ở quán nhà em, hôm nay cô bé đến xem tình hình trường thôi ạ.”
Nhà họ Thời sau khi thu dọn xong xuôi đã đẩy hai chiếc xe đạp chất đầy đồ đạc tới nhà Hà Tằng.
“Lan Đình, các em tới rồi à, chị còn định bảo bố mẹ chị đi đón các em nữa cơ!” Hà Tằng tươi cười bước ra chào đón. Quán lúc này không có khách, bố mẹ Hà cũng nhanh chóng ra giúp Thời Đại Tráng và Vương Đào chuyển đồ.
Lan Đình gật đầu, nở nụ cười ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chú Hà, dì Hà, chào chị Hà Tằng.”
Nguyên Bảo cũng rối rít chào theo sau, “Cháu chào chú, chào dì, chào chị Hà Tằng.”
Bố mẹ Hà xoa má Nguyên Bảo tròn trịa, cười rạng rỡ, từ túi áo móc ra hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Lan Đình và Nguyên Bảo, “Nguyên Bảo này, ăn kẹo đi.”
Nguyên Bảo liếc nhìn Lan Đình, thấy cô gật đầu mới đưa tay nhận lấy, “Cháu cảm ơn chú Hà, dì Hà.”
Mọi người cùng nhau mang hành lý của nhà họ Thời lên tầng hai sau vườn. Thời Đại Tráng và Vương Đào ở chung phòng, Nguyên Bảo và Lan Đình chung một phòng, vì vậy Lan Đình thực ra chỉ thuê một phòng.
May mắn là phòng khá rộng, kéo một tấm rèm ngăn ra hai phần, Lan Đình và Nguyên Bảo mỗi người một bên, coi như không ai làm phiền ai.
Trong lúc mọi người sắp xếp đồ đạc, Hà Tằng dẫn Lan Đình ra ngoài, đến ngôi trường mẫu giáo mà trước đó Vương Đào đã nhắc tới, vừa đi cô vừa giới thiệu về ngôi trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Đình gật gù, có vẻ Vương Đào cũng đã tìm hiểu kỹ. Trường mẫu giáo này tuy mới mở không lâu nhưng cơ sở vật chất đầy đủ, hiệu trưởng và các giáo viên cũng rất tận tâm và thân thiện.
Dù vậy, Lan Đình vẫn muốn tự mình kiểm tra.
Hai người đi bộ hơn nửa tiếng đến cổng trường mẫu giáo, trên đó treo biển hiệu “Trường Mẫu giáo Ánh Dương”.
“Đây rồi.”
Hiệu trưởng Điền Kiến Hoa là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tóc đen buộc gọn sau gáy bằng dây chun, trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng khi cười lại rất hiền hòa.
Bà vừa tiễn một phụ huynh thì thấy Hà Tằng và Lan Đình đứng ở cổng.
Hà Tằng thì bà đã gặp, còn cô bé mặc váy xanh đứng cạnh, cười tươi, trông ngoan ngoãn, đáng yêu thì lại chưa từng thấy. Nhìn tuổi có vẻ khoảng tám, chín tuổi.
“Cô Điền!” Hà Tằng gọi lớn.
Cô Điền tiến lại gần, “Hà Tằng, em đến đây có việc gì thế, cô bé này muốn vào học mẫu giáo à?”
Hà Tằng vội xua tay, “Không phải, không phải, là em trai cô bé muốn vào học mẫu giáo. Mẹ của cô bé là Vương Đào, là đầu bếp ở quán nhà em, hôm nay cô bé đến xem tình hình trường thôi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro