Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học Có Không Gian
Cứu Đứa Bé
2024-08-27 04:07:09
“Khóc cái gì mà khóc, nhìn xem Cẩu Tử thế nào rồi.”
Lục Mãn nhìn thấy biểu hiện của Hứa Nguyệt Nhi, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
Giằng lấy đứa bé từ trong ngực bà ta, nhìn thấy đứa bé không còn hơi thở mỏng manh nào, cô bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho đứa bé.
Hứa Nguyệt Nhi còn muốn nhào lên, bị mắt sắc của Trần quả phụ nhìn thấy lập tức vươn tay ra bắt được cánh tay bà ta.
“Nếu cô còn muốn ngăn cản Tiểu Mãn cứu người, Cẩu Tử nhà cô thật sự sẽ không còn sống nữa đâu.”
Hứa Nguyệt Nhi bị lời nói của Trần quả phụ làm cho sợ tới mức không dám cử động.
Mọi người cũng khẩn trương nhìn Lục Mãn, bọn họ đều là kẻ nhà quê chân đất, nên cũng không hiểu Lục Mãn đang làm cái gì.
“A……” Thời điểm mọi người nhìn thấy Lục Mãn thổi khí cho đứa bé, bọn họ vừa định kêu lên, đã bị Trần Tú Phương liếc mắt một cái sợ tới mức bưng kín miệng mình.
Chẳng lẽ Lục Mãn là thần tiên đầu thai, nếu không, vì sao nha đầu này lại phải thổi khí cho Cẩu Tử?
Đó có phải là tiên khí?
“Khụ khụ khụ.”
Cẩu Tử ho khan khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Mãn.
“Cẩu tử đã được cứu rồi, thím Chu ôm về nhà đi.”
Lục Mãn lau một chút nước mưa đang dính trên mặt, sau đó trầm giọng nói với Hứa Nguyệt Nhi. Hứa Nguyệt Nhi lập tức quỳ xuống cảm ơn Lục Mãn, bà ta chỉ có một đứa con trai, nếu con trai có mệnh hệ gì thì bà ta cũng không muốn sống nữa.
“Đừng, tôi không nhận nổi đâu.”
Lục Mãn vội vàng né tránh, Trần Tú Phương lập tức kéo con gái ra phía sau.
“Mọi người đều trở về tìm con của nhà mình, nếu có ai thấy đứa bé không ở nhà thì phải đi tìm luôn.”
Trần Tú Phương nói xong, mọi người lập tức giải tán, chỉ có Lưu Chiêu Đệ ở lại, nhìn Lục Mãn vừa cứu Cẩu Tử từ tay Diêm Vương, có thể đoán thời tiết, có thể đoán họa phúc, đoán đâu trúng đó!
Nếu thế thì chẳng phải bản thân bà ta sẽ thật sự là dữ nhiều lành ít hay sao?
“Cháu gái, cháu cần phải cứu tôi.”
Lưu Chiêu Đệ kêu gào thảm thiết ôm lấy Lục Mãn. Lục Mãn dùng sức giãy giụa nửa ngày cũng không thoát nổi.
“Bác dâu cả buông ra đi.”
Lục Mãn bất đắc dĩ nói với Lưu Chiêu Đệ, Trần Tú Phương cũng muốn gỡ tay bà ta ra, nhưng mà bà ta nhất quyết không buông tay.
“Cháu gái, tôi sai rồi, cầu xin cháu, cứu tôi với.”
Lưu Chiêu Đệ kêu rên nói với Lục Mãn, Lục Mãn nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ.
“Bác gái, bác nói ít đi, làm nhiều việc lên, đừng ở sau lưng người ta nói ra nói vào, có lẽ bác có thể tránh được hạn.”
Lục Mãn bất đắc dĩ nói, Trần Tú Phương dùng sức trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ.
“Cháu gái lớn yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý, tôi nhất định sẽ không nói ra nói vào sau lưng người ta.”
Lưu Chiêu Đệ nói lời bảo đảm với Lục Mãn. Lục Mãn liếc bà ta một cái, đối với lời nói của Lưu Chiêu Đệ này, một chữ cô cũng không tin,
Lưu Chiêu Đệ mặc kệ Lục Mãn có tin tưởng bà ta hay không, bà ta chỉ quan tâm là mình đã nhận được câu trả lời mình muốn liền lập tức ngượng ngùng buông lỏng đôi tay đang ôm Lục Mãn ra, xoay người chạy.
“Cái người này.”
Trần Tú Phương nhìn thấy vậy, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Lưu Chiêu Đệ rời đi một cái.
Lục Mãn nhìn thấy biểu hiện của Hứa Nguyệt Nhi, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
Giằng lấy đứa bé từ trong ngực bà ta, nhìn thấy đứa bé không còn hơi thở mỏng manh nào, cô bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho đứa bé.
Hứa Nguyệt Nhi còn muốn nhào lên, bị mắt sắc của Trần quả phụ nhìn thấy lập tức vươn tay ra bắt được cánh tay bà ta.
“Nếu cô còn muốn ngăn cản Tiểu Mãn cứu người, Cẩu Tử nhà cô thật sự sẽ không còn sống nữa đâu.”
Hứa Nguyệt Nhi bị lời nói của Trần quả phụ làm cho sợ tới mức không dám cử động.
Mọi người cũng khẩn trương nhìn Lục Mãn, bọn họ đều là kẻ nhà quê chân đất, nên cũng không hiểu Lục Mãn đang làm cái gì.
“A……” Thời điểm mọi người nhìn thấy Lục Mãn thổi khí cho đứa bé, bọn họ vừa định kêu lên, đã bị Trần Tú Phương liếc mắt một cái sợ tới mức bưng kín miệng mình.
Chẳng lẽ Lục Mãn là thần tiên đầu thai, nếu không, vì sao nha đầu này lại phải thổi khí cho Cẩu Tử?
Đó có phải là tiên khí?
“Khụ khụ khụ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu Tử ho khan khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Mãn.
“Cẩu tử đã được cứu rồi, thím Chu ôm về nhà đi.”
Lục Mãn lau một chút nước mưa đang dính trên mặt, sau đó trầm giọng nói với Hứa Nguyệt Nhi. Hứa Nguyệt Nhi lập tức quỳ xuống cảm ơn Lục Mãn, bà ta chỉ có một đứa con trai, nếu con trai có mệnh hệ gì thì bà ta cũng không muốn sống nữa.
“Đừng, tôi không nhận nổi đâu.”
Lục Mãn vội vàng né tránh, Trần Tú Phương lập tức kéo con gái ra phía sau.
“Mọi người đều trở về tìm con của nhà mình, nếu có ai thấy đứa bé không ở nhà thì phải đi tìm luôn.”
Trần Tú Phương nói xong, mọi người lập tức giải tán, chỉ có Lưu Chiêu Đệ ở lại, nhìn Lục Mãn vừa cứu Cẩu Tử từ tay Diêm Vương, có thể đoán thời tiết, có thể đoán họa phúc, đoán đâu trúng đó!
Nếu thế thì chẳng phải bản thân bà ta sẽ thật sự là dữ nhiều lành ít hay sao?
“Cháu gái, cháu cần phải cứu tôi.”
Lưu Chiêu Đệ kêu gào thảm thiết ôm lấy Lục Mãn. Lục Mãn dùng sức giãy giụa nửa ngày cũng không thoát nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bác dâu cả buông ra đi.”
Lục Mãn bất đắc dĩ nói với Lưu Chiêu Đệ, Trần Tú Phương cũng muốn gỡ tay bà ta ra, nhưng mà bà ta nhất quyết không buông tay.
“Cháu gái, tôi sai rồi, cầu xin cháu, cứu tôi với.”
Lưu Chiêu Đệ kêu rên nói với Lục Mãn, Lục Mãn nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ.
“Bác gái, bác nói ít đi, làm nhiều việc lên, đừng ở sau lưng người ta nói ra nói vào, có lẽ bác có thể tránh được hạn.”
Lục Mãn bất đắc dĩ nói, Trần Tú Phương dùng sức trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ.
“Cháu gái lớn yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý, tôi nhất định sẽ không nói ra nói vào sau lưng người ta.”
Lưu Chiêu Đệ nói lời bảo đảm với Lục Mãn. Lục Mãn liếc bà ta một cái, đối với lời nói của Lưu Chiêu Đệ này, một chữ cô cũng không tin,
Lưu Chiêu Đệ mặc kệ Lục Mãn có tin tưởng bà ta hay không, bà ta chỉ quan tâm là mình đã nhận được câu trả lời mình muốn liền lập tức ngượng ngùng buông lỏng đôi tay đang ôm Lục Mãn ra, xoay người chạy.
“Cái người này.”
Trần Tú Phương nhìn thấy vậy, ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Lưu Chiêu Đệ rời đi một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro