Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Đẩy Mạnh Tiêu T...
Túy Tuyết Tiêu Dao
2024-08-27 03:09:04
“Vòng tay này đã được đại sự trong chùa khai quang, đeo lâu dài rất tốt cho sức khoẻ.”
Lục Mãn nói đến đây tạm dừng một chút, rồi sau đó nhìn về phía Quý Tử Duệ.
“Còn gì nữa?” Vốn dĩ đeo lâu rất tốt cho sức khỏe, nhưng sao bây giờ anh lại xui xẻo như vậy?
“Chiếc vòng tay này của anh có khắc phù văn.” Vật này nếu xử lý không khéo, có thể dễ dàng mất mạng.
Người đàn ông này thực sự xui xẻo.
Quý Tử Duệ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lục Mãn, khóe miệng giật giật một chút.
“Làm thế nào để phá giải nó?”
Quý Tử Duệ nhìn chiếc vòng với cảm xúc phức tạp, đó là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh, của hồi môn của mẹ anh và những đồ dùng trước đây của bà đều không còn nữa, khi mẹ anh qua đời thì anh vẫn còn nhỏ. Cũng không biết của hồi môn cùng vật dụng đã bị tiêu hủy hay là bị ba mình cất đi, mọi thứ đều không còn.
“Muốn phá giải rất đơn giản.” Lục Mãn hếch cằm ngạo nghễ nhìn Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ nghi hoặc nhìn sang Lục Mãn, Lục Mãn trợn mắt nhìn Mục Vệ Đông, Mục Vệ Đông vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp tiền còn có mấy tấm phiếu, anh ta cũng chưa thấy đó là phiếu gì mà đều đưa cho Lục Mãn.
Lục Mãn nhìn thấy số tiền trong tay, cho Mục Vệ Đông một ánh mắt tán thưởng.
Khóe miệng Quý Tử Duệ giật giật, anh không ngờ con gái đội trưởng sau khi khôi phục lại thần trí thì tham tiền đến như vậy.
Đừng tưởng anh không nhìn thấy, vốn Lục Mãn chỉ muốn đếm tiền, nhưng sau đó không biết vì sao lại đè nén ý nghĩ đếm tiền, cô tiếc nuối liếc nhìn tờ tiền trong tay.
“Đưa vòng tay của anh cho tôi.”
Lục Mãn vươn tay ra nói, Quý Tử Duệ tháo vòng tay từ trên cổ tay ra, đặt vào trong tay Lục Mãn.
Lục Mãn hài lòng gật đầu với hành động của Quý Tử Duệ, cô lấy ra một lá bùa từ trong không gian và tùy ý ném nó lên chiếc vòng, tờ giấy bùa đột nhiên bùng cháy, Quý Tử Duệ kinh ngạc nhìn về phía Lục Mãn, Mục Vệ Đông thậm chí trợn mắt há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất.
“Được rồi.”
Khi lá bùa cháy hết, phù văn đổi mệnh trên chiếc vòng tay trực tiếp biến mất, trong một tứ hợp viện nào đó ở thủ đô, một người đàn ông ngồi trong phòng tối đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Sư phụ.”
Một thanh niên ngồi cách đó không xa vội vàng đỡ lấy người đàn ông, người đàn ông từ trong túi móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu bấm đốt tay tìm hiểu nguyên nhân gây ra, nhưng cho dù gã ta có bấm đốt ngón tay tính toán như thế nào thì cũng không thể tìm được vấn đề.
“Sư phụ?”
Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, thanh niên trẻ tuổi lại lần nữa gọi một tiếng.
“Không có việc gì.”
Trong lòng người đàn ông cảm thấy có chút bất an, gã ta không nghĩ ra vấn đề, chỉ có thể nói tu vi của đối phương cao hơn mình, nhưng những người Hoa Quốc có tu vi cao hơn gã chỉ có mấy người, rốt cuộc là ai phá hư trận pháp gã ta lưu lại chứ?
“Các anh còn yêu cầu phục vụ gì khác nữa không?”
Lục Mãn có chút không tha nhìn chiếc vòng gỗ đàn hương, chiếc vòng tốt như vậy lại không được khắc trận pháp, thật đáng tiếc.
“Có phục vụ gì?”
Quý Tử Duệ nhìn về phía Lục Mãn, bộ dáng không tha khi cô gái nhỏ nhìn chiếc vòng tay của anh liền cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng quan trọng hơn hết, những viện huyền bí mà bản thân anh không tin trên thế giới này có lại thật sự xảy ra.
Có lẽ trong tương lai, anh có thể nhìn thấy quỷ quái hoặc một thứ gì đó.
“Vẽ trận pháp đó?” Lục Mãn mắt trợn trắng: “Tôi chính là đại sư.”
Xem thường ai chứ, đừng tưởng rằng cô không nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tên này đánh giá cô ngay từ đầu, phỏng chừng nếu Mục Vệ Đông không có ở đây, có lẽ cô đã bị đối phương xem như tên lừa đảo.
Lục Mãn nói đến đây tạm dừng một chút, rồi sau đó nhìn về phía Quý Tử Duệ.
“Còn gì nữa?” Vốn dĩ đeo lâu rất tốt cho sức khỏe, nhưng sao bây giờ anh lại xui xẻo như vậy?
“Chiếc vòng tay này của anh có khắc phù văn.” Vật này nếu xử lý không khéo, có thể dễ dàng mất mạng.
Người đàn ông này thực sự xui xẻo.
Quý Tử Duệ nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lục Mãn, khóe miệng giật giật một chút.
“Làm thế nào để phá giải nó?”
Quý Tử Duệ nhìn chiếc vòng với cảm xúc phức tạp, đó là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh, của hồi môn của mẹ anh và những đồ dùng trước đây của bà đều không còn nữa, khi mẹ anh qua đời thì anh vẫn còn nhỏ. Cũng không biết của hồi môn cùng vật dụng đã bị tiêu hủy hay là bị ba mình cất đi, mọi thứ đều không còn.
“Muốn phá giải rất đơn giản.” Lục Mãn hếch cằm ngạo nghễ nhìn Quý Tử Duệ, Quý Tử Duệ nghi hoặc nhìn sang Lục Mãn, Lục Mãn trợn mắt nhìn Mục Vệ Đông, Mục Vệ Đông vội vàng lấy từ trong túi ra một xấp tiền còn có mấy tấm phiếu, anh ta cũng chưa thấy đó là phiếu gì mà đều đưa cho Lục Mãn.
Lục Mãn nhìn thấy số tiền trong tay, cho Mục Vệ Đông một ánh mắt tán thưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe miệng Quý Tử Duệ giật giật, anh không ngờ con gái đội trưởng sau khi khôi phục lại thần trí thì tham tiền đến như vậy.
Đừng tưởng anh không nhìn thấy, vốn Lục Mãn chỉ muốn đếm tiền, nhưng sau đó không biết vì sao lại đè nén ý nghĩ đếm tiền, cô tiếc nuối liếc nhìn tờ tiền trong tay.
“Đưa vòng tay của anh cho tôi.”
Lục Mãn vươn tay ra nói, Quý Tử Duệ tháo vòng tay từ trên cổ tay ra, đặt vào trong tay Lục Mãn.
Lục Mãn hài lòng gật đầu với hành động của Quý Tử Duệ, cô lấy ra một lá bùa từ trong không gian và tùy ý ném nó lên chiếc vòng, tờ giấy bùa đột nhiên bùng cháy, Quý Tử Duệ kinh ngạc nhìn về phía Lục Mãn, Mục Vệ Đông thậm chí trợn mắt há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất.
“Được rồi.”
Khi lá bùa cháy hết, phù văn đổi mệnh trên chiếc vòng tay trực tiếp biến mất, trong một tứ hợp viện nào đó ở thủ đô, một người đàn ông ngồi trong phòng tối đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Sư phụ.”
Một thanh niên ngồi cách đó không xa vội vàng đỡ lấy người đàn ông, người đàn ông từ trong túi móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu bấm đốt tay tìm hiểu nguyên nhân gây ra, nhưng cho dù gã ta có bấm đốt ngón tay tính toán như thế nào thì cũng không thể tìm được vấn đề.
“Sư phụ?”
Nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, thanh niên trẻ tuổi lại lần nữa gọi một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có việc gì.”
Trong lòng người đàn ông cảm thấy có chút bất an, gã ta không nghĩ ra vấn đề, chỉ có thể nói tu vi của đối phương cao hơn mình, nhưng những người Hoa Quốc có tu vi cao hơn gã chỉ có mấy người, rốt cuộc là ai phá hư trận pháp gã ta lưu lại chứ?
“Các anh còn yêu cầu phục vụ gì khác nữa không?”
Lục Mãn có chút không tha nhìn chiếc vòng gỗ đàn hương, chiếc vòng tốt như vậy lại không được khắc trận pháp, thật đáng tiếc.
“Có phục vụ gì?”
Quý Tử Duệ nhìn về phía Lục Mãn, bộ dáng không tha khi cô gái nhỏ nhìn chiếc vòng tay của anh liền cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng quan trọng hơn hết, những viện huyền bí mà bản thân anh không tin trên thế giới này có lại thật sự xảy ra.
Có lẽ trong tương lai, anh có thể nhìn thấy quỷ quái hoặc một thứ gì đó.
“Vẽ trận pháp đó?” Lục Mãn mắt trợn trắng: “Tôi chính là đại sư.”
Xem thường ai chứ, đừng tưởng rằng cô không nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tên này đánh giá cô ngay từ đầu, phỏng chừng nếu Mục Vệ Đông không có ở đây, có lẽ cô đã bị đối phương xem như tên lừa đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro