Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Nói Trúng Lần 1
Túy Tuyết Tiêu Dao
2024-08-27 03:09:04
“Tiểu Mãn, con có thấy mệt mỏi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”
Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này bà bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái bà nói chuyện có phản ứng rất bình thường. Bà còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với bà rằng vào lúc con gái bà 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời. Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái bà té xỉu thì thiếu chút nữa bà đã bị hù chết.
Bà còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?
“Mẹ, con không mệt”.
Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.
“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.
“Trời mưa thật sao?”
Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!
Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.
Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt bà ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.
“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”
Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, bà ta lắp bắp hỏi.
“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.
Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.
Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên bà ta mới thấy sợ hãi.
“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”
Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng bà ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.
Ngày thường bà ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.
Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi.
Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này bà bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái bà nói chuyện có phản ứng rất bình thường. Bà còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với bà rằng vào lúc con gái bà 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời. Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái bà té xỉu thì thiếu chút nữa bà đã bị hù chết.
Bà còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?
“Mẹ, con không mệt”.
Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.
“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.
“Trời mưa thật sao?”
Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!
Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.
Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt bà ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.
“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”
Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, bà ta lắp bắp hỏi.
“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.
Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.
Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên bà ta mới thấy sợ hãi.
“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”
Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng bà ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.
Ngày thường bà ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.
Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro