Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Lỗi Thời
Vân Thủy Chẩm
2024-08-17 11:55:42
Chương Dạng đến thủ đô vào khoảng bốn giờ chiều ngày hôm sau, cô mặc một bộ sườn xám dài tay màu vàng nhạt làm bằng lụa với hoa văn chấm đỏ tinh nghịch không thể nắm bắt như cây liễu gai. Chiếc váy với nguyên liệu bằng lụa cực kỳ tôn eo, eo nhỏ nhắn như cành liễu thể ôm trọn bằng một cánh tay. Phần dưới váy được xẻ tà, khi bước đi lộ ra phần bắp chân thon thả trắng như tuyết, nhìn thanh nhã nhưng cũng không mất đi sự hoạt bát của thiếu nữ mới ngoài hai mươi.
Chẳng qua khi Chương Năm thấy bộ dạng này của Chương Dạng ở nhà ga, ánh mắt lại hơi hơi trầm xuống.
Thật ra anh không có hứng thú quan sát đến bộ sườn xám thủ công Chương Dạng đang mặc trên người, ánh mắt anh nhìn Chương Dạng đầu tiên rồi dừng lại sau chân cô.
Tuy nói Chương Dạng đi theo mẹ ra nước ngoài từ sớm, nhưng liên lạc giữa hai người chưa bao giờ ngừng. Mỗi tuần trò chuyện, ngẫu nhiên Chương Dạng sẽ viết thư gửi ảnh chụp, Chương Năm cũng có thể hình dung ra cuộc sống mấy năm nay của Chương Dạng. Cô là người tinh tế như vậy, bây giờ từ ga tàu hỏa đi ra trên chân lại đi một đôi dép lê nhìn rất lỗi thời.
Đây còn không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là miếng băng gạc trắng lóa mắt trên đôi chân nhỏ.
Khi Chương Nắm thấy điều này, đã đi nhanh về phía Chương Dạng.
Chương Dạng cũng thấy Chương Năm, cô còn nghiêng nghiêng đầu, rốt cuộc đã nhiều năm như vậy chưa về nước, cô cùng Chương Năm tuy nói có liên lạc qua điện thoại nhưng đây là lần đầu tiên học gặp nhau mặt đối mặt sau mười năm. Cô không giả vờ là rất thân thiết, cho dù đối với đứa em trai sinh ra cùng thời điểm với mình. Mười mấy năm gặp lại, cô tự cảm thấy là có một tầng vách ngăn mỏng giữa hai người.
Chương Dạng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà chương năm đã chạy nhanh tới trước mặt cô, không nói hai lời đã cầm túi hành lý trong tay cô, sau đó nhìn chằm chằm vào bên chân bị thương của cô hỏi: “Sao lại thế này?”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chương Dạng như là tìm về được một chút cảm giác quen thuộc, chẳng qua giọng nói của anh mang theo sự chất vấn, làm cô không thể không cười gượng một tiếng, “Trên đường về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Chương năm chủ động đưa tay ra đỡ cô, ngày trước khi hai người còn ở cùng một chỗ không thiếu lúc cãi nhau đánh nhau. Nhưng đa số đều kết thúc bằng nước mắt của Chương Dạng.
“Chuyện ngoài ý muốn gì?” Chương năm hỏi, anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ có một lần mình cùng Chương Dạng cãi nhau, cô không cẩn thận trượt chân đập đầu vào góc bàn, vầng trán trắng như tuyết nháy mắt đỏ bừng một mảng. Còn chưa trầy da mà Chương Dạng đã khóc rung trời. Cô là người không thể chịu được đau đớn, bây giờ nhìn qua thấy vết thương cũng không phải nhẹ mà cô vẫn bình tĩnh nói chuyện, trong lòng chương năm rất không thoải mái.
Dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng vậy, khi trẻ em thấy ba mẹ quan tâm xung quanh sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà gào khóc vô cớ để gây sự chú ý, người lớn cũng sẽ trở lên khó tính với những người thân thiết nhất. Bất kể bạn là người lớn hay trẻ nhỏ, khi bạn biết rõ mình được ưu ái sẽ không giả bộ lạnh lùng, sẽ lộ ra bộ mặt chân thật nhất của mình.
Nhưng hiện tại, trong mắt chương năm, Chương Dạng đang giả bộ mạnh mẽ.
Chẳng qua khi Chương Năm thấy bộ dạng này của Chương Dạng ở nhà ga, ánh mắt lại hơi hơi trầm xuống.
Thật ra anh không có hứng thú quan sát đến bộ sườn xám thủ công Chương Dạng đang mặc trên người, ánh mắt anh nhìn Chương Dạng đầu tiên rồi dừng lại sau chân cô.
Tuy nói Chương Dạng đi theo mẹ ra nước ngoài từ sớm, nhưng liên lạc giữa hai người chưa bao giờ ngừng. Mỗi tuần trò chuyện, ngẫu nhiên Chương Dạng sẽ viết thư gửi ảnh chụp, Chương Năm cũng có thể hình dung ra cuộc sống mấy năm nay của Chương Dạng. Cô là người tinh tế như vậy, bây giờ từ ga tàu hỏa đi ra trên chân lại đi một đôi dép lê nhìn rất lỗi thời.
Đây còn không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là miếng băng gạc trắng lóa mắt trên đôi chân nhỏ.
Khi Chương Nắm thấy điều này, đã đi nhanh về phía Chương Dạng.
Chương Dạng cũng thấy Chương Năm, cô còn nghiêng nghiêng đầu, rốt cuộc đã nhiều năm như vậy chưa về nước, cô cùng Chương Năm tuy nói có liên lạc qua điện thoại nhưng đây là lần đầu tiên học gặp nhau mặt đối mặt sau mười năm. Cô không giả vờ là rất thân thiết, cho dù đối với đứa em trai sinh ra cùng thời điểm với mình. Mười mấy năm gặp lại, cô tự cảm thấy là có một tầng vách ngăn mỏng giữa hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương Dạng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà chương năm đã chạy nhanh tới trước mặt cô, không nói hai lời đã cầm túi hành lý trong tay cô, sau đó nhìn chằm chằm vào bên chân bị thương của cô hỏi: “Sao lại thế này?”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chương Dạng như là tìm về được một chút cảm giác quen thuộc, chẳng qua giọng nói của anh mang theo sự chất vấn, làm cô không thể không cười gượng một tiếng, “Trên đường về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Chương năm chủ động đưa tay ra đỡ cô, ngày trước khi hai người còn ở cùng một chỗ không thiếu lúc cãi nhau đánh nhau. Nhưng đa số đều kết thúc bằng nước mắt của Chương Dạng.
“Chuyện ngoài ý muốn gì?” Chương năm hỏi, anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ có một lần mình cùng Chương Dạng cãi nhau, cô không cẩn thận trượt chân đập đầu vào góc bàn, vầng trán trắng như tuyết nháy mắt đỏ bừng một mảng. Còn chưa trầy da mà Chương Dạng đã khóc rung trời. Cô là người không thể chịu được đau đớn, bây giờ nhìn qua thấy vết thương cũng không phải nhẹ mà cô vẫn bình tĩnh nói chuyện, trong lòng chương năm rất không thoải mái.
Dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng vậy, khi trẻ em thấy ba mẹ quan tâm xung quanh sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà gào khóc vô cớ để gây sự chú ý, người lớn cũng sẽ trở lên khó tính với những người thân thiết nhất. Bất kể bạn là người lớn hay trẻ nhỏ, khi bạn biết rõ mình được ưu ái sẽ không giả bộ lạnh lùng, sẽ lộ ra bộ mặt chân thật nhất của mình.
Nhưng hiện tại, trong mắt chương năm, Chương Dạng đang giả bộ mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro