Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Cháu Đến Là Để...

Lọ Mật Ong

2024-09-07 22:22:26

“Tuệ Tử, Kính Đình! Hai cháu đưa thím đến đây là để làm gì thế?”

Mẹ Tiểu Bàn không hiểu.

Cho dù đến rồi thì cũng không được vào sân mà.

Ngay cả truyền hình trực tiếp cũng không xem được, vậy thì đến đây làm gì chứ?

Thấy vợ chồng Tuệ Tử đưa mình đến đây rồi lại muốn đi, mẹ Tiểu Bàn vội vàng giữ bọn họ lại để hỏi.

“Thím cứ chờ ở đây là được, chắc là trận đấu sẽ kết thúc nhanh thôi.” Tuệ Tử nói xong thì bị Vu Kính Đình kéo đi.

Vì bận chuyện nhà Tiểu Bàn mà hai người còn chưa kịp ăn trưa.

Vu Kính Đình đưa Tuệ Tử đến nhà hàng Shaguoju, gọi món thịt hầm niêu đất nóng hổi nổi tiếng của nhà hàng, lại gọi thêm vài món ăn kèm nữa, hai vợ chồng ăn mà đầu đầy mồ hôi, vô cùng vui vẻ.

“Ngày như thế này ăn mấy món niêu đất là ngon nhất rồi.” Vu Kính Đình gắp thức ăn cho Tuệ Tử.

Tuệ Tử cũng khá thích ăn mấy món niêu đất của nhà hàng trăm tuổi này, mấy ngày nhiệt độ giảm xuống như thế này mà ăn nó thì vô cùng thoải mái, chỉ là khi nhớ đến việc mẹ Tiểu Bàn vẫn còn đang đứng ở bên ngoài chịu rét, cô ít nhiều cũng áy náy.

“Chúng ta bỏ lại mẹ Tiểu Bàn ở đó liệu có ổn không? Sẽ không bị rét đến mức cảm lạnh đâu ha?”

“Chịu rét một chút cũng được, nước ở trong não đông lại thành băng, sẽ không lắc lư ở trong đó nữa.” Vu Kính Đình không hề khách sáo.

Cứ nhìn bộ dạng ngây thơ đó của mẹ Tiểu Bàn là anh lại thấy tức.

Tuệ Tử đã tìm đến tận nơi rồi mà thím ấy vẫn còn chưa hiểu ra là có chuyện gì, đoán chừng lúc này đây trong lòng thím ấy cũng đang cảm thấy khó hiểu.

“Nếu như không phải Tiểu Bàn được sinh ở nhà, anh sẽ nghi ngờ liệu có phải bọn họ đã bế nhầm con rồi không, sao cậu bé lại có người mẹ ngây thơ như thế cơ chứ? Con trai mình tham gia trận đấu quan trọng đến vậy, thím ấy còn có sức lực để đi hầu hạ người chị không đứng đắn kia à?”

“Hừm, chuyện IQ ấy mà, có những lúc cũng sẽ được di truyền một cách ngẫu nhiên, vả lại, em tin rằng thím ấy đưa ra lựa chọn như vậy cũng là vì bản chất lương thiện của mình thôi.”

Vu Kính Đình ha một tiếng, lương thiện cũng là lương thiện thật, ngu ngốc cũng là ngu ngốc thật.

Ở chỗ anh, sự lương thiện ngu ngốc đó chẳng khác gì so với sự xấu xa có mục đích, dù sao thì kết quả vẫn sẽ giống nhau.

“Nếu không phải có chúng ta ở đây, thím ấy đã hủy xếp hạng mà con trai thím ấy có được rồi.”

Trong đầu Vu Kính Đình hiện lên cảnh tượng đó, huyết áp cũng sắp tăng lên rồi.

Không phải anh để ý đến xếp hạng của Tiểu Bàn, mà là vì cô gái trẻ nhiệt huyết của nhà anh không chịu được.

Vợ của anh hận không thể giao nộp hết vinh quang lên cho tổ quốc, một trái tim rực cháy luôn hướng về phía ánh sáng, nếu như vinh dự sắp đến tay thực sự bị quốc gia khác cướp đi mất, có lẽ cô sẽ tức đến mức không ngủ được suốt mấy đêm liên tiếp.

“Oan có đầu nợ có chủ, nếu như món nợ này phải thanh toán thì cũng không thể tính lên đầu mẹ Tiểu Bàn được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Tử chậm rãi cắn sợi miến, tinh hoa của món thịt hầm niêu đất chính là miến và dưa chua, ăn vô cùng ngon.

Vu Kính Đình nhìn động tác chậm rãi của cô thì biết trong lòng vợ mình đã có tính toán gì đó rồi, lại nghĩ đến chuyện ban nãy cô đã giữ kín như bưng với mẹ Tiểu Bàn, trong lòng anh đã đoán ra được một chút.

“Ăn chậm chút đi, anh vội cái gì chứ? Buổi chiều vẫn còn có việc à?” Tuệ Tử thấy anh vội vàng ăn cơm, tưởng rằng anh còn có công việc chưa hoàn thành.

“Ừ, có việc.” Vu Kính Đình trả lời kiểu ăn không nói có.

“Thế lát nữa anh đi trước đi, em ngồi xe ba bánh về nhà.” Tuệ Tử rất hiểu chuyện.

Anh ăn thịt, cô ăn miến, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, thoáng cái đã ăn sạch thức ăn ở trên bàn.

Tuệ Tử gói về hai phần, một phần là để cho mấy đứa trẻ còn lại trong nhà, một phần là để cho bà mẹ đang mang thai.

Vu Kính Đình lái xe đi, Tuệ Tử xách hai túi đồ ăn đứng ở bên đường và định đợi xe xích lô.

Chiếc ô tô màu đen dừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai lưu manh đeo kính râm của Vu Kính Đình xuất hiện ở trước mặt cô.

“Người đẹp, đi xe không?”

“?”

“Anh không cần tiền, em đi với anh một hôm là được.”

“Bao ngày là mức giá khác đó.”

Tuệ Tử lườm anh một cái, phối hợp với ý đồ xấu xa của ai đó.

“Thế thì cứ tính theo lượt là được, đến đi nào.” Vu Kính Đình huýt sáo với cô một cái.

Cô mở cửa xe rồi bước lên, người đi đường đã hóa đá cả rồi.

Lẽ nào đây chính là cảnh ngoại tình chỉ có trong phim ảnh?

“Không phải anh nói buổi chiều có việc à?” Tuệ Tử hỏi.

“Đi chơi trò người lớn với người phụ nữ của anh, cái này không gọi là việc à?” Vu Kính Đình đã thành công trêu chọc vợ mình, tâm trạng vô cùng tốt.

Tuệ Tử lườm anh một cái, anh lắm trò thật đấy!

Tuệ Tử không nói muốn đi đâu, Vu Kính Đình cũng không hỏi, anh lái thẳng xe đến đầu hẻm nhà bác Cả Bàn, đây chính là sự ăn ý ngầm của hai vợ chồng bọn họ.

Tuệ Tử không hề nhắc một câu nào với mẹ Tiểu Bàn về chuyện bác Cả Bàn cất giấu tâm địa vặn vẹo.

Một là, chuyện gọi điện thoại nặc danh giả vờ bắt cóc này, chỉ cần người ta phủ nhận thẳng thừng, vợ chồng Tuệ Tử sẽ rất dễ bị cắn ngược lại và bị bêu danh vu khống người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai là, với tính cách dễ mềm lòng này của mẹ Tiểu Bàn, cho dù có biết được rồi, đối phương chỉ cần khóc lóc vài tiếng trước mặt thím ấy, thím ấy chắc chắn sẽ nghĩ “dù sao thì cũng không gây ra tổn hại thực tế nào, cứ tha thứ cho bà ấy đi”.

Nếu như Tuệ Tử bảo Vu Kính Đình sa thải hai người này và đuổi bọn họ về quê, không chừng khi về quê hai người họ sẽ mắng Vu Kính Đình chẳng ra cái dạng gì.

Dùng đầu gối thôi cũng nghĩ ra được, chắc chắn bọn họ sẽ chụp cho Vu Kính Đình cái nồi là tên tư bản tội ác tày trời bóc lột những người nghèo khổ.

Đương nhiên gia đình Tuệ Tử cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời dối trá và vu khống ở xa tít tắp như thế, thế nhưng cô lại rất để tâm đến quan hệ với nhà Tiểu Bàn.

Cô sa thải hai vợ chồng bác Cả Bàn là vì muốn tốt cho nhà Tiểu Bàn, thế nhưng người ta chưa chắc đã nghĩ như thế.

Lâu dần, việc nảy sinh hiềm khích với gia đình Tuệ Tử là điều khó tránh khỏi, bố Tiểu Bàn còn là trợ lý của Vu Kính Đình, Tuệ Tử cũng rất xem trọng chú ấy.

Cách tốt nhất chính là khiến cho nội bộ gia đình bác Cả Bàn xảy ra mâu thuẫn, khiến cho chính bọn họ không chịu nổi nữa mà đành phải về quê.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này không chỉ có thể thành công hóa giải mâu thuẫn mà còn có thể không làm tổn hại đến hòa khí của nhau.

Lúc này đây bác Cả Bàn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta đang ở nhà cắn hạt dưa và chờ ăn hồng.

Nhà bà ta không có TV, không thể xem truyền hình trực tiếp, không biết được bây giờ kết quả trận đấu của Tiểu Bàn như thế nào rồi.

Nghĩ đến chiếc TV màu cỡ lớn của nhà Tiểu Bàn, bác Cả Bàn cảm thấy rất bức bối.

Đều là người từ trong thôn ra cả, năm đó gia cảnh của nhà Tiểu Bàn còn không bằng nhà bà ta, bây giờ bọn họ dựa được vào nhà họ Vu, lắc mình biến hóa một cái, cả nhà đều trở nên cao quý.

“Không phải chỉ là mượn là nhà mày tám trăm tệ để mua TV thôi sao, có thế thôi mà cũng không cho mượn, đúng là cái đồ lòng dạ ích kỷ, không lấy được danh hiệu Kỳ Vương là do con trai mày đáng đời.”

“Có chuyện gì mà vui thế?” Tuệ Tử đẩy cửa từ bên ngoài rồi bước vào.

Bác Cả Bàn nhìn thấy cô thì bỗng có một sự chột dạ khó hiểu, bà ta vô thức nhìn về phía cái đồng hồ ở trên tường.

“Sao cô lại đến đây, không phải trận đấu còn chưa kết thúc hay sao?”

“Bác quan tâm đến trận đấu của Tiểu Bàn thế cơ à?” Trong đôi mắt đang cười của Tuệ Tử tràn đầy khí lạnh.

Muốn đi vào phòng ngủ thì phải đi qua phòng bếp trước, Tuệ Tử nhìn thấy trong cái chậu ở trong phòng bếp của nhà bác Cả Bàn có một con cá, trên thớt còn có vài miếng thịt.

Vừa nhìn là đã biết buổi tối muốn cải thiện bữa ăn, chắc là chuẩn bị chúc mừng cho sự ‘thất bại’ của Tiểu Bàn đây mà.

Có một số người, xấu xa chính là bản chất tự nhiên, người khác gặp may, bà ta hận đến nỗi chân răng ngứa ngáy, người khác xui xẻo, bà ta hận không thể cười bay răng giả, chính là nói đến những kẻ như bác Cả Bàn đây.

“Nó là cháu trai của tôi, đương nhiên là tôi phải quan tâm đến trận đấu của nó rồi...” Bác Cả Bàn chột dạ nên không dám nhìn Tuệ Tử: “Cô đến nhà tôi có việc gì thế?”

Tuệ Tử nghe thấy thế thì nhịn cười trong lòng, hít sâu vào một hơi, dồn nén cảm xúc, đợi đến khi gương mặt của bác Cả Bàn sát lại gần, Tuệ Tử đột nhiên ôm mặt và bắt đầu khóc lóc.

“Bác à, cháu đến là để nói với bác, bác, bác, bác mọc sừng rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Số ký tự: 0