Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Chương 16

Lọ Mật Ong

2024-09-07 22:22:26

Tuệ Tử đánh giá người đàn ông trước mặt mình, lòng căm thù dâng lên cuồn cuộn như thủy triều.

Lý Hữu Tài đeo cặp kính gọng vàng, vẻ ngoài nhã nhặn cùng học thức cao của học sinh trường trung cấp chuyên nghiệp đã thu hút trái tim của rất nhiều cô gái trẻ trong thôn.

Lý Hữu Tài có thể đỗ vào trường trung cấp chuyên nghiệp là vì hắn chép câu cuối cùng của Tuệ Tử.

Hắn liên tục xin đáp án của Tuệ Tử.

Tuệ Tử nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình hắn, bố bị bại liệt nên mẹ phải một mình gánh vác cả gia đình, ăn bữa nay lo bữa mai, cô đồng cảm với hắn nên đã cho hắn chép câu cuối cùng.

Thế là hai người cùng đỗ vào trường trung cấp chuyên nghiệp.

Tuệ Tử có ơn nặng như núi với Lý Hữu Tài, nhưng Lý Hữu Tài lại lấy oán báo ơn.

Kiếp trước, sau khi Tuệ Tử sẩy thai thì cô ra ngoại ô làm ăn, đầu óc cô nhanh nhạy nên kiếm được không ít tiền.

Bọn cường hào ác bá thấy cô là người từ vùng khác đến, lại là một người phụ nữ độc thân không có ai để nương tựa nên luôn gây rắc rối cho cô, cô có báo cảnh sát cũng vô ích.

Lúc cô đang cân nhắc kết thúc công việc làm ăn và đến nơi khác phát triển thì Lý Hữu Tài xuất hiện.

Hắn bảo rằng hắn dưới quê bị người ta hãm hại ngồi tù vài năm, không thể tiếp tục ở lại quê nhà nữa, muốn đi ra ngoài phát triển. Tuệ Tử cũng đã đến bước đường cùng nên hai người bèn hợp tác làm ăn.

Sau khi Lý Hữu Tài đầu tư vào thì không có ai quấy rối nữa, việc làm ăn của Tuệ Tử càng ngày càng to.

Lý Hữu Tài nhân cơ hội tỏ tình với cô, sau khi bị cô từ chối, ngoài mặt thì hắn nói vẫn là bạn bè nhưng sau lưng lại tung tin rằng hắn và Tuệ Tử là người yêu của nhau, âm thầm mô phỏng theo nét chữ của Tuệ Tử, còn quen một cô bạn gái bán bảo hiểm.

Tuệ Tử thấy hắn có bạn gái thì tưởng rằng hắn không còn tình cảm với mình nữa. Lý Hữu Tài dẫn cô gái bán bảo hiểm đến và bảo cô mua một gói bảo hiểm tai nạn giá cao, Tuệ Tử chỉ xem như hắn đang muốn giúp bạn gái chạy thành tích nên đã mua nó.

Công ty tổ chức đi leo núi, Lý Hữu Tài lừa Tuệ Tử đến một nơi không người và lộ rõ bộ mặt hung ác, lúc này Tuệ Tử mới biết mình đã dẫn sói vào nhà.

Hóa ra Lý Hữu Tài đã thích cô từ thời cô còn đi học, những chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra xung quanh cô đều do hắn gây nên, Tuệ Tử từ chối lời tỏ tình của hắn hết lần này đến lần khác nên hắn vì yêu sinh hận, cuối cùng là ra tay giết người.

Không chỉ đẩy Tuệ Tử xuống khiến cô ngã chết mà còn mô phỏng nét chữ của cô để viết dị thư, hai người cùng nhau mở công ty nên con dấu riêng của cô cũng bị hắn dễ dàng lấy được.

Tên gian ác lấy oán báo ơn này không chỉ giết cô, chiếm đoạt tài sản của cô mà còn lấy tro cốt của cô làm thành chiếc vòng tay rồi chôn trong bức tường của nhà tổ nhà họ Vu, dùng hộp khóa linh hồn Bát Quái để trấn áp.

Tuệ Tử luôn suy tư hối hận trong nhiều năm qua, hối hận bản thân mình không nhìn rõ lòng người, không nhận ra được bộ mặt thật của kẻ gian ác, câu chuyện bác nông dân và con rắn(*) chính là câu chuyện tả thực của cô và Lý Hữu Tài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(*) Người nông dân cứu con rắn nhưng con rắn lại cắn chết người nông dân. Trước khi chết người nông dân nói: Các bạn hãy rút ra bài học từ số phận của tôi, đừng thương hại một kẻ vô lại.

Kể từ khi cô sống lại thì không một giây phút nào quên được sự căm thù đối với hắn, nghe thấy cái tên kinh tởm này đã buồn nôn rồi, sau khi nhìn thấy người thật thì cảm giác muốn nôn mửa này càng ngày càng dữ dội hơn.

Móng tay của Tuệ Tử đâm vào lòng bàn tay, cơn đau nhói kéo cô ra khỏi hồi ức.

“Tuệ Tử! Em có sao không?” Lý Hữu Tài nhìn Tuệ Tử với ánh mắt thèm thuồng.

“Vẫn ổn.” Tuệ Tử cụp mắt xuống, kìm nén ý muốn cào xé hắn.

Nhưng cô lại không nhìn thấy người đàn ông đối diện mình cũng đang siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt đầy kiềm chế.

Giờ phút này Lý Hữu Tài rất muốn ôm cô gái khiến hắn nhung nhớ vào lòng, nhưng hắn không thể làm gì cả, chỉ đành nhìn cô bằng ánh mắt đầy ham muốn

Bây giờ Tuệ Tử mũm mĩm, không xinh đẹp bằng lúc gầy... Không sao cả, chỉ cần có đồng ý ở bên cạnh hắn thì hắn có rất nhiều cách khiến cô trở nên xinh đẹp hơn.

Ánh mắt của Lý Hữu Tài càng ngày càng nóng bỏng, vừa lên tiếng là giọng nói tràn ngập khát khao, hắn sợ cô nhận ra nên vội vàng hắng giọng.

“Tuệ Tử, Vu Kính Đình có đánh em không? Em muốn bỏ đứa con của anh ta, có lẽ anh ta sẽ không tha cho em đâu. Em không cần sợ, có khó khăn gì có thể đến tìm anh, bất kể em có khó khăn gì thì anh cũng sẽ giúp em!”

Tuệ Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, sao Lý Hữu Tài lại nói ra những lời như thế?

Người đàn ông này nham hiểm như một con rắn, ở trước mặt là người sau lưng lại là quỷ, cho dù có tình cảm với cô thì cũng chỉ dùng những thủ đoạn mời ám ở sau lưng đâm chọc mà thôi, tuyệt đối sẽ không thẳng thắn nói ra như thế này.

Ở kiếp trước, sau khi bị sảy thai thì Tuệ Tử không hề có cơ hội gặp hắn, thái độ của hắn ngày hôm nay quá khác thường. Tuệ Tử liền đề cao cảnh giác, cúi đầu vờ như khó xử.

“Anh nói bậy bạ gì thế, chúng ta cũng đâu có thân...”

Lúc này Lý Hữu Tài mới nhớ ra rằng Tuệ Tử là một người phụ nữ nhút nhát, hắn đã đường đột rồi.

“Vu Kính Đình không phải là người tốt, lúc anh ta biết em muốn phá thai thì đi rêu rao khắp thôn là muốn đánh chết em, anh lo cho em nên mới... Dù sao thì chúng ta cũng là bạn học mà.”

Lông mi của Tuệ Tử run rẩy, kèm theo cơn buồn nôn là cảm giác ớn lạnh.

Hắn rất giỏi dùng giọng điệu đứng đắn để nói chuyện, nom thì quang minh chính đại nhưng hành động lại bẩn thỉu đáng xấu hổ.

“Cảm ơn anh đã quan tâm tôi.” Tuệ Tử dứt lời thì không nói gì nữa.

Cuộc trò chuyện giữa hai người trông có vẻ êm đềm như nước nhưng thực ra lại ẩn chứa sóng gió cuồn cuộn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Tử vẫn luôn cúi đầu xuống, Lý Hữu Tài không nhìn thấy được vẻ mặt của cô nên chỉ có thể đoán rằng cô gái này bị dọa sợ rồi, hắn quyết định đút thêm củi vào để khiến cô sợ nhà họ Vu hơn.

“Tuệ Tử, ông nội của Vu Kính Đình chính là thổ phỉ đã chiếm núi làm vua, tổ tiên ba đời của anh ta đều có tính tình nóng nảy, nếu em gặp phải chuyện đe dọa đến sự an toàn, thậm chí là tính mạng của em thì nhất định phải nói cho cả thôn biết đấy.”

Đôi vai của Tuệ Tử rụt lại, Lý Hữu Tài tưởng rằng mình đã hù dọa thành công rồi, dù sao thì cô cũng nhát gan.

Thế nhưng cô lại ngẩng đầu lên và nói bằng giọng điệu khiến hắn không thể thăm dò được:

“Chuyện của thế hệ trước thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi nhớ hình như ông nội và bố anh đều ở rể nhỉ?”

bám phụ nữ gia truyền mà lại dám chế giễu nhà họ Vu, Tuệ Tử cảm thấy nực cười tột cùng.

“Anh, anh...” Lý Hữu Tài nhất thời nghẹn lời.

Hắn đã nghĩ ra biết bao nhiêu cách để có được cô nhưng lại bị một câu nói của cô cắt ngang, không biết phải nói gì.

Suy cho cùng thì chuyện tổ tiên ăn bám phụ nữ từ đời này qua đời khác cũng không vẻ vang gì cho cam.

“Chẳng phải anh làm giáo viên ở trường trung học sao, sao lại vô duyên vô cớ về quê thế?” Tuệ Tử lại thốt ra một câu hỏi trí mạng khiến Lý Hữu Tài nghẹn họng lần nữa.

Sau khi tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp Lý Hữu Tài được điều đến trường trung học làm giáo viên, chưa đầy nửa năm đã bị người ta đuổi việc. Hắn kể với người ngoài rằng mình đã bị đối xử không công bằng, bị một người đi cửa sau giành mất vị trí, bảo rằng nếu không có mối quan hệ thì sẽ không thể nào có chỗ đứng trong trường học.

Sau này Tuệ Tử mới biết được là chỉ ba tháng sau khi nhập học thì hắn đã ngủ với vợ của hiệu trưởng, sở dĩ nửa năm sau mới về quê là bởi vì hắn bị người ta đánh gãy chân nên ở trong thành phố dưỡng thương, sau khi khỏi rồi mới dám quay về.

“Anh, anh quay về là vì muốn xây dựng quê hương của chúng ta.” Lý Hữu Tài ấp a ấp úng.

Suýt nữa Tuệ Tử đã bật cười thành tiếng, mặt dày thật đấy!

“Tôi vừa đi ra từ nhà của trưởng thôn, ông ấy nói Đại đội thiếu một kế toán nên hỏi anh có muốn làm không.” Tuệ Tử thả mồi câu.

Kiếp trước, Lý Hữu Tài làm kế toán, sau khi đội sản xuất giải tán thì hắn trở thành kế toán của Đại đội, cũng xem như là một công việc ổn định.

Thế nhưng lòng dạ của Lý Hữu Tài không ngay thẳng, hắn tham ô công quỹ, bị phán mấy năm tù, vì thế mới không thể tiếp tục ở lại quê nhà được nữa, chạy đi tìm Tuệ Tử hợp tác làm ăn. Sau khi chết biến thành ma thì Tuệ Tử mới biết được những chuyện này, nếu biết nhân phẩm của hắn sớm hơn thì cô chắc chắn sẽ không hợp tác với hắn.

Sau khi Tuệ Tử sống lại, trưởng thôn muốn giao vị trí kế toán cho cô nhưng cô không muốn nhận, không muốn thay đổi quỹ đạo của kiếp trước.

Những lời nói của Lý Hữu Tài đột nhiên khiến cho cô lạnh sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Số ký tự: 0