Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê
Chương 20
Lọ Mật Ong
2024-09-07 22:22:26
Buổi sáng người trong nhà họ Vu rất nhiều, toàn đến tìm Vương Thúy Hoa xem bói giúp, Vương Thúy Hoa bạn phát tài trong phòng phía Đông, không biết Vu Kính Đình đi đâu.
Tuệ Tử ra ngoài thì gặp người phụ nữ ôm đứa trẻ đang khóc oa oa đến.
“Tuệ Tử đi đâu thế?”
“Em ra hợp tác xã mua bán, đứa nhỏ sao thế?” Tuệ Tử thấy đứa bé cứ khóc mãi, giơ tay ôm đứa bé.
“Đừng nhắc nữa, chị đến nhà Lý Hữu Tài chơi, đứa nhỏ vừa thấy Lý Hữu Tài đã bắt đầu gào khóc, làm thế nào cũng không ngừng, chị nghĩ định nhờ thím Tự xem giúp.” Người phụ nữ thấp giọng nói.
“Tuệ Tử, em nói xem có phải trong nhà hắn có thứ gì không sạch sẽ không? Chị thấy hôm nay Lý Hữu Tài cử kỳ quái thế nào ấy?”
“Không biết nữa, em không thân với hắn lắm.” Tuệ Tử cúi đầu vỗ về đứa trẻ.
Cũng không có gì kỳ lạ, người cận thị nặng bỏ kính ra trông cứ lạ mắt, huống hồ hắn còn bị Vu Kính Đình đánh sưng cả mặt, đứa trẻ nhìn thấy không khóc mới là lạ.
“Thế chị phải hỏi thím Tự xem, đừng có là thứ gì không sạch sẽ đấy.”
Tuệ Tử thầm nói, thế này há chẳng phải thêm việc làm ăn cho mẹ chồng sao?
Chọn người nhảy đồng để hỏi có phải có thứ gì không sạch sẽ không, mười người thì hết chín người rưỡi sẽ nói có.
“Không cần phải xem đâu, chị dẫn đứa bé về nghỉ ngơi một lúc là không sao rồi.”
Đứa bé thút thít trong lòng cô một lúc, không khóc nữa, dựa trong lòng Tuệ Tử ngủ mất, chắc là khóc cả đường mệt rồi.
“Đã bảo là Tuệ Tử thân thiện hiền dịu mà, chị thấy tướng mạo rất tốt, luôn cười tủm tỉm, đâu có giống Lý Hữu Tài, đi học được hai ngày là vểnh mũi lên trời rồi.”
Người phụ nữ bớt được tiền xem bói, nhìn bóng lưng Tuệ Tử lại càng thêm thuận mắt..
Tuệ Tử đến hợp tác xã mua bán, ngồi xổm ở cổng đợi Dương Bảo Nhi nhảy chân sáo tới.
“Thím Tuệ Tử!” Dương Bảo Nhi thấy Tuệ Tử thì vui mừng, mười que kẹo hình điếu thuốc đó!
Tuệ Tử biết được mọi chuyện từ miệng Dương Bảo Nhi, mua kẹo cho Dương Bảo Nhi.
Đứa trẻ lớn thế này trí nhớ có hạn, không cần Tuệ Tử dặn dò, nửa ngày sau đã không nhớ mình từng nói gì nữa rồi.
Tuệ Tử hiểu Lý Hữu Tài, hắn cực kỳ tin mấy thứ mê tín dị đoan này, không có dáng vẻ người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội chút nào.
Kiếp trước người này thích tìm mấy người đoán mệnh đổi phong thủy, bát quái ngũ hành, luyện động vật thành tinh khí trị bệnh, mấy thứ linh tinh ở nước ngoài, không có gì mà hắn không tin.
Bây giờ Tuệ Tử nghĩ lại, cái tên đó chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện trái lương tâm, không chỉ lừa mình mà còn lừa người khác, trong lòng có tật giật mình, thấy cái gì cũng chột dạ.
Nếu hắn làm chuyện trái lương tâm thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, theo cái tính thối nát của hắn thì phải tìm chỗ mà tính.
Đầu trấn Vương Gia có người xem bói nhưng Lý Hữu Tài bị cận nặng, không có kính thì không nhìn rõ đường, không thể đến chỗ xa như thế, thế thì chỉ còn lại mẹ chồng thôi.
Quay về sân nhà mình, Tuệ Tử xách nửa thùng nước ra.
Đồ đều ra nền đất trước sân.
“Làm gì thế?”
Tuệ Tử bị dọa giật mình. Quay đầu lại nhìn, là Vu Kính Đình.
“Anh đi đường không phát ra tiếng à?”
“Từ xa đã trông thấy em lén lút rồi, ngứa mắt hàng xóm nên định đánh nhau à?”
Trời lạnh, nước đổ trên đất nhanh chóng kết thành một lớp băng, người đi đường không chú ý sẽ trượt ngã.
Vu Kính Đình nhận ra cô vợ trông có vẻ thành thật này của anh rất biết gây sự.
“Đồng chí Vũ Kính Đình, giao cho anh một nhiệm vụ gian khổ, lát nữa anh lên nóc nhà phơi nắng, tiện thể nhắc nhở người tốt cẩn thận đừng ngã, người xấu thì không cần phải để ý.”
“Ai là người tốt ai là người xấu?” Vu Kính Đình sờ cằm, người xấu được công nhận trong thôn không phải mình sao?
Chẳng lẽ cô muốn mưu sát chồng?
“Nói chung là anh cứ theo đấy mà làm, làm không được thì đừng lên giường nữa.” Tuệ Tử sắp xếp rõ ràng cho anh.
“Gái có chồng cứ đe dọa ông đây, anh là loại người dễ bị uy hiếp thế sao? Cái thang trong nhà để chỗ nào nhỉ...”
Lúc Lý Hữu Tài đến, Tuệ Tử đang bận nấu cơm trưa.
Xương sườn hôm qua chỉ mới hầm một phần ba, Giảo Giảo còn muốn ăn nữa, Vương Thúy Hoa bảo cô hầm thêm.
“Sao anh lại tới... sao lại thành thế này?” Cô đã luyện tập cảnh này trong lòng mấy lần, quả thực phòng ngừa tất cả mọi tình huống.
Trên người Lý Hữu Tài toàn rơm, mũi tím bầm, mặt sưng lên, trên trán còn sưng một cục, mũi chảy máu.
Hình tượng thế này mà đi ra ngoài sẽ dọa trẻ con trong thôn khóc thét.
“Anh tìm thím Tự xem một chút, phải làm sạch nước trên đường vào nhà cô đi.”
“Tôi tìm Vu Kính Đình bảo anh ấy dọn sạch ngay, lúc cần người chẳng biết anh ấy đi đâu, đúng là đáng ghét...” Tuệ Tử giả vờ oán giận đi ra ngoài.
Vu Kính Đình trên nóc nhà ngậm cọng rơm, phun một cái sang bên cạnh.
Đám người có văn hóa này đúng là, chậc. Cái từ đó nói thế nào nhỉ, nham hiểm.
Lý hữu Tài nhìn xương sườn Tuệ Tử mới chặt được một nửa trên thớt, trong lòng yên tâm hơn.
Nếu Tuệ Tử có cùng trải nghiệm với hắn, sao có thể nói chuyện với hắn như người không có chuyện gì được?
Còn có lòng hầm sườn nữa... tên họ Vu đúng là có lộc ăn.
Tuệ Tử thấy Lý Hữu Tài vào phòng mẹ chồng, khóe miệng nhếch lên, mắc câu rồi.
Da đầu hơi đau, ngẩng đầu lên, Vu Kính Đình lấy đậu phộng bắn vào đầu cô, ra hiệu cho cô leo lên cái thang bên cạnh.
Tuệ Tử trèo lên thang, tầm nhìn không tệ, trên đó còn trải một lớp rơm, ngồi cũng không bị lạnh.
“Gọi em làm gì?”
“Gái có chồng trông thật thà mà xấu xa, thấy hắn xui xẻo nên vui sướng à?” Vu Kính Đình liếc mắt nhìn cô.
“Đâu có.” Tuệ Tử sống chết không nhận.
“Em lên mặt cho anh xem nào, lát nữa làm em vui hơn.”
“Chả cần đâu.”
“Thế anh lên mặt cho em...” Kéo lại gặm...
Lý Hữu Tài trong phòng đầu biết đôi nam nữ lừa anh ta thảm hại đang ở trên đầu anh ta ngang nhiên phát cơm chó.
“Thím Tư, cháu tìm thím có chuyện.”
Vương Thúy Hoa ngồi xếp bằng đầu giường, hơi cụp mắt xuống, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, thấy Lý Hữu Tài xui xẻo thế này thì sáng mắt lên.
“Đừng nói, tôi tính xem...” Vương Thúy Hoa bấm ngón tay lầm bầm, lầm bầm được hai câu, bỏ tẩu thuốc xuống giường, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu gặp vận xui rồi, chuyện này không dễ phá giải lắm.”
Ngụ ý, người khác xem bói là tám đồng, nhưng với lời đồn trước đây giữa cái tên này và con dâu bà, chắc chắn là không đủ.
Trong lòng Lý Hữu Tài có tật giật mình, không nghe ra Vương Thúy Hoa đang đòi thêm tiền, chỉ nghĩ là có liên quan đến chuyện hắn chột dạ.
“Thím Tư, thím tính giúp tôi, có phải tôi bị thứ gì quấn thân không?”
“Đúng là bị quấn thân.” Có điều kiện thì quấn thân, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện để quấn thân, không quần thân thì lấy tiền thế nào được?
“Thím có thể nhìn thấy người quấn lấy tôi là nam hay nữ không?”
“Nữ!”
Vương Thúy Hoa há miệng nói.
Đây cũng là quy luật trong nghề, nữ xem bói thì nói nam quấn thân, nam xem bói thì nói nữ quấn thân, giới tính khác nhau thu hút nhau, dễ lừa gạt hơn.
Trái tim Lý Hữu Tài đánh thịch một cái.
“Phải hóa giải thế nào?”
Vương Thúy Hoa nhắm mắt lắc đầu.
“Không dễ làm.”
Lý Hữu Tài lấy tờ năm đồng trong túi ra nhét xuống dưới giường.
Vương Thúy Hoa trợn mắt.
“Không dễ làm.”
Lý Hữu Tài lại lấy thêm năm đồng trong một cái túi khác, lại nhét xuống dưới giường.
“Không dễ...”
“Thím Tư, trên người tôi chỉ có từng đấy.” Lý Hữu Tài nghẹn đỏ cả mặt.
“Thần tiên nói trên người cậu có một thứ rước thêm phiền phức cho cậu.” Vương Thúy Hoa mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bút máy trong túi trước ngực Lý Hữu Tài.
“Cậu lấy ra đi.”
Tuệ Tử ra ngoài thì gặp người phụ nữ ôm đứa trẻ đang khóc oa oa đến.
“Tuệ Tử đi đâu thế?”
“Em ra hợp tác xã mua bán, đứa nhỏ sao thế?” Tuệ Tử thấy đứa bé cứ khóc mãi, giơ tay ôm đứa bé.
“Đừng nhắc nữa, chị đến nhà Lý Hữu Tài chơi, đứa nhỏ vừa thấy Lý Hữu Tài đã bắt đầu gào khóc, làm thế nào cũng không ngừng, chị nghĩ định nhờ thím Tự xem giúp.” Người phụ nữ thấp giọng nói.
“Tuệ Tử, em nói xem có phải trong nhà hắn có thứ gì không sạch sẽ không? Chị thấy hôm nay Lý Hữu Tài cử kỳ quái thế nào ấy?”
“Không biết nữa, em không thân với hắn lắm.” Tuệ Tử cúi đầu vỗ về đứa trẻ.
Cũng không có gì kỳ lạ, người cận thị nặng bỏ kính ra trông cứ lạ mắt, huống hồ hắn còn bị Vu Kính Đình đánh sưng cả mặt, đứa trẻ nhìn thấy không khóc mới là lạ.
“Thế chị phải hỏi thím Tự xem, đừng có là thứ gì không sạch sẽ đấy.”
Tuệ Tử thầm nói, thế này há chẳng phải thêm việc làm ăn cho mẹ chồng sao?
Chọn người nhảy đồng để hỏi có phải có thứ gì không sạch sẽ không, mười người thì hết chín người rưỡi sẽ nói có.
“Không cần phải xem đâu, chị dẫn đứa bé về nghỉ ngơi một lúc là không sao rồi.”
Đứa bé thút thít trong lòng cô một lúc, không khóc nữa, dựa trong lòng Tuệ Tử ngủ mất, chắc là khóc cả đường mệt rồi.
“Đã bảo là Tuệ Tử thân thiện hiền dịu mà, chị thấy tướng mạo rất tốt, luôn cười tủm tỉm, đâu có giống Lý Hữu Tài, đi học được hai ngày là vểnh mũi lên trời rồi.”
Người phụ nữ bớt được tiền xem bói, nhìn bóng lưng Tuệ Tử lại càng thêm thuận mắt..
Tuệ Tử đến hợp tác xã mua bán, ngồi xổm ở cổng đợi Dương Bảo Nhi nhảy chân sáo tới.
“Thím Tuệ Tử!” Dương Bảo Nhi thấy Tuệ Tử thì vui mừng, mười que kẹo hình điếu thuốc đó!
Tuệ Tử biết được mọi chuyện từ miệng Dương Bảo Nhi, mua kẹo cho Dương Bảo Nhi.
Đứa trẻ lớn thế này trí nhớ có hạn, không cần Tuệ Tử dặn dò, nửa ngày sau đã không nhớ mình từng nói gì nữa rồi.
Tuệ Tử hiểu Lý Hữu Tài, hắn cực kỳ tin mấy thứ mê tín dị đoan này, không có dáng vẻ người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội chút nào.
Kiếp trước người này thích tìm mấy người đoán mệnh đổi phong thủy, bát quái ngũ hành, luyện động vật thành tinh khí trị bệnh, mấy thứ linh tinh ở nước ngoài, không có gì mà hắn không tin.
Bây giờ Tuệ Tử nghĩ lại, cái tên đó chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện trái lương tâm, không chỉ lừa mình mà còn lừa người khác, trong lòng có tật giật mình, thấy cái gì cũng chột dạ.
Nếu hắn làm chuyện trái lương tâm thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, theo cái tính thối nát của hắn thì phải tìm chỗ mà tính.
Đầu trấn Vương Gia có người xem bói nhưng Lý Hữu Tài bị cận nặng, không có kính thì không nhìn rõ đường, không thể đến chỗ xa như thế, thế thì chỉ còn lại mẹ chồng thôi.
Quay về sân nhà mình, Tuệ Tử xách nửa thùng nước ra.
Đồ đều ra nền đất trước sân.
“Làm gì thế?”
Tuệ Tử bị dọa giật mình. Quay đầu lại nhìn, là Vu Kính Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đi đường không phát ra tiếng à?”
“Từ xa đã trông thấy em lén lút rồi, ngứa mắt hàng xóm nên định đánh nhau à?”
Trời lạnh, nước đổ trên đất nhanh chóng kết thành một lớp băng, người đi đường không chú ý sẽ trượt ngã.
Vu Kính Đình nhận ra cô vợ trông có vẻ thành thật này của anh rất biết gây sự.
“Đồng chí Vũ Kính Đình, giao cho anh một nhiệm vụ gian khổ, lát nữa anh lên nóc nhà phơi nắng, tiện thể nhắc nhở người tốt cẩn thận đừng ngã, người xấu thì không cần phải để ý.”
“Ai là người tốt ai là người xấu?” Vu Kính Đình sờ cằm, người xấu được công nhận trong thôn không phải mình sao?
Chẳng lẽ cô muốn mưu sát chồng?
“Nói chung là anh cứ theo đấy mà làm, làm không được thì đừng lên giường nữa.” Tuệ Tử sắp xếp rõ ràng cho anh.
“Gái có chồng cứ đe dọa ông đây, anh là loại người dễ bị uy hiếp thế sao? Cái thang trong nhà để chỗ nào nhỉ...”
Lúc Lý Hữu Tài đến, Tuệ Tử đang bận nấu cơm trưa.
Xương sườn hôm qua chỉ mới hầm một phần ba, Giảo Giảo còn muốn ăn nữa, Vương Thúy Hoa bảo cô hầm thêm.
“Sao anh lại tới... sao lại thành thế này?” Cô đã luyện tập cảnh này trong lòng mấy lần, quả thực phòng ngừa tất cả mọi tình huống.
Trên người Lý Hữu Tài toàn rơm, mũi tím bầm, mặt sưng lên, trên trán còn sưng một cục, mũi chảy máu.
Hình tượng thế này mà đi ra ngoài sẽ dọa trẻ con trong thôn khóc thét.
“Anh tìm thím Tự xem một chút, phải làm sạch nước trên đường vào nhà cô đi.”
“Tôi tìm Vu Kính Đình bảo anh ấy dọn sạch ngay, lúc cần người chẳng biết anh ấy đi đâu, đúng là đáng ghét...” Tuệ Tử giả vờ oán giận đi ra ngoài.
Vu Kính Đình trên nóc nhà ngậm cọng rơm, phun một cái sang bên cạnh.
Đám người có văn hóa này đúng là, chậc. Cái từ đó nói thế nào nhỉ, nham hiểm.
Lý hữu Tài nhìn xương sườn Tuệ Tử mới chặt được một nửa trên thớt, trong lòng yên tâm hơn.
Nếu Tuệ Tử có cùng trải nghiệm với hắn, sao có thể nói chuyện với hắn như người không có chuyện gì được?
Còn có lòng hầm sườn nữa... tên họ Vu đúng là có lộc ăn.
Tuệ Tử thấy Lý Hữu Tài vào phòng mẹ chồng, khóe miệng nhếch lên, mắc câu rồi.
Da đầu hơi đau, ngẩng đầu lên, Vu Kính Đình lấy đậu phộng bắn vào đầu cô, ra hiệu cho cô leo lên cái thang bên cạnh.
Tuệ Tử trèo lên thang, tầm nhìn không tệ, trên đó còn trải một lớp rơm, ngồi cũng không bị lạnh.
“Gọi em làm gì?”
“Gái có chồng trông thật thà mà xấu xa, thấy hắn xui xẻo nên vui sướng à?” Vu Kính Đình liếc mắt nhìn cô.
“Đâu có.” Tuệ Tử sống chết không nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em lên mặt cho anh xem nào, lát nữa làm em vui hơn.”
“Chả cần đâu.”
“Thế anh lên mặt cho em...” Kéo lại gặm...
Lý Hữu Tài trong phòng đầu biết đôi nam nữ lừa anh ta thảm hại đang ở trên đầu anh ta ngang nhiên phát cơm chó.
“Thím Tư, cháu tìm thím có chuyện.”
Vương Thúy Hoa ngồi xếp bằng đầu giường, hơi cụp mắt xuống, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, thấy Lý Hữu Tài xui xẻo thế này thì sáng mắt lên.
“Đừng nói, tôi tính xem...” Vương Thúy Hoa bấm ngón tay lầm bầm, lầm bầm được hai câu, bỏ tẩu thuốc xuống giường, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu gặp vận xui rồi, chuyện này không dễ phá giải lắm.”
Ngụ ý, người khác xem bói là tám đồng, nhưng với lời đồn trước đây giữa cái tên này và con dâu bà, chắc chắn là không đủ.
Trong lòng Lý Hữu Tài có tật giật mình, không nghe ra Vương Thúy Hoa đang đòi thêm tiền, chỉ nghĩ là có liên quan đến chuyện hắn chột dạ.
“Thím Tư, thím tính giúp tôi, có phải tôi bị thứ gì quấn thân không?”
“Đúng là bị quấn thân.” Có điều kiện thì quấn thân, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện để quấn thân, không quần thân thì lấy tiền thế nào được?
“Thím có thể nhìn thấy người quấn lấy tôi là nam hay nữ không?”
“Nữ!”
Vương Thúy Hoa há miệng nói.
Đây cũng là quy luật trong nghề, nữ xem bói thì nói nam quấn thân, nam xem bói thì nói nữ quấn thân, giới tính khác nhau thu hút nhau, dễ lừa gạt hơn.
Trái tim Lý Hữu Tài đánh thịch một cái.
“Phải hóa giải thế nào?”
Vương Thúy Hoa nhắm mắt lắc đầu.
“Không dễ làm.”
Lý Hữu Tài lấy tờ năm đồng trong túi ra nhét xuống dưới giường.
Vương Thúy Hoa trợn mắt.
“Không dễ làm.”
Lý Hữu Tài lại lấy thêm năm đồng trong một cái túi khác, lại nhét xuống dưới giường.
“Không dễ...”
“Thím Tư, trên người tôi chỉ có từng đấy.” Lý Hữu Tài nghẹn đỏ cả mặt.
“Thần tiên nói trên người cậu có một thứ rước thêm phiền phức cho cậu.” Vương Thúy Hoa mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bút máy trong túi trước ngực Lý Hữu Tài.
“Cậu lấy ra đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro