Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Chương 22

Lọ Mật Ong

2024-09-07 22:22:26

Vu Giảo Giảo đứng ở cửa, tay đặt ra sau lưng, ánh mắt lóe lên chút gian trá.

“Da lại hơi căng rồi à? Anh làm lỏng cho em nhé.” Mũi của Vu Kính Đình bị vợ đâm rất đau, lấy em gái ra trút giận.

Giảo Giảo nhăn mặt với anh.

Tuệ Tử ở bên cạnh nhìn hai anh em chí chóe.

“Vụ Giảo Giảo, cút tới đây!” Tiếng gào thét của Vương Thúy Hoa truyền đến từ trong nhà.

“Anh cứu em!”.

Giảo Giảo chui vào chum rỗng bên cạnh, Vu Kính Đình nhanh chóng lấy đồ che lại.

Vừa đậy xong, Vương Thúy Hoa đằng đằng sát khí chạy tới.

“Ranh con đâu rồi?”

“Chạy rồi.” Vu Kính Đình nhìn là đã biết thường xuyên che chở em gái.

Vương Thúy Hoa cầm chổi lông gà quất anh.

“Mày lại bao che cho nó phải không?”

“Quét bụi à? Không đau chút nào cả, đây, đánh bên này giúp con nữa đi.” Vu Kính Đình xoay sang một bên, mùa đông mặc áo bông, chổi lông gà có đánh gãy anh cũng không đau không ngứa.

Vương Thúy Hoa có chân lên, đứng một chân, lấy đế dép lê đánh anh.

“Mẹ, bớt nóng! Sao vậy ạ?” Tuệ Tử vi ngăn cản, vẫn không quên trợn mắt với Vu Kính Đình một cái.

Nói thẳng ra, anh thật đúng là một người thiếu đòn.

“Con xem con bé làm gì này?”

Vương Thúy Hoa dẫn Tuệ Tử vào nhà.

Trên giường bày đầy sách bài tập, nhưng chưa làm một bài nào mà vẽ đầy các loại động vật nhỏ với đủ mọi biểu cảm khác nhau, vẽ cũng rất sống động.

Tuệ Tử tiện tay lật hai trang sách ngữ văn rách tả tơi, tất cả đều là hình vẽ bậy.

Thiên phú hội họa rất mạnh, ảnh chân dung của Lý Bạch bị cô nhóc đổi thành mắt trợn trắng giường nanh múa vuốt, viết ba chữ Vu Kính Đình xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh.

Sách toán cũng giống vậy, không ghi chép bài học mà đầy hình vẽ minh họa.

Vu Kính Đình nhận lấy sách của em gái từ trong tay Tuệ Tử, mở ra, gật đầu.

“Chẳng phải là vẽ rất đẹp hay sao?” Anh vẫn không quên cầm bút xóa tên mình đi, viết Vụ Giảo Giảo vào.

Đây không phải là can ngăn mà là đổ thêm dầu vào lửa, Vương Thúy Hoa nghe xong lại muốn phun lửa.

“Đưa nó đi học là để nó đi vẽ bậy bạ hay sao? Toán năm điểm, ngữ văn không điểm, còn dám giấu điểm thi giữa kì, gạt mẹ là thành tích không bị xuống, giời ạ, mẹ tức không chịu nổi mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuệ Tử đau lòng nhìn mẹ chồng, chuyện này đúng là khiến người ta tức giận, cô đang chuẩn bị khuyên vài câu, chỉ thấy Vu Kính Đình vứt sách lên giường, cười nhạo.

“Còn không bằng con!”

“Năm đó anh thi được bao nhiêu?” Tuệ Tử cùng tuổi với anh.

Cô đi học sớm hơn anh một năm, Vu Kính Đình miễn cưỡng học đến lớp một thì không học nữa. Khi đến trường, Tuệ Tử và anh đều là nhân vật thường xuyên lên trên bục giảng.

Tuệ Tử là đại diện học sinh, cũng là người tiên phong nghi thức kéo cờ mỗi tuần, điển hình của học sinh giỏi.

Còn anh à... thì là đi lên làm kiểm điểm, nổi danh toàn trường.

Đánh nhau ẩu đả, đập kính, đánh giáo viên, chuyện xấu gì cũng làm.

“Khi anh bằng tuổi nó, toán học có thể thi được hơn hai mươi điểm nhé, đâu chỉ có mỗi năm điểm như nó, ha ha ha!”

Học sinh dở chế giễu vô tình với học sinh dở.

Học sinh giỏi im lặng.

Giờ phút này, Tuệ Tử và giáo viên dạy hai anh em này có cùng chung cảm xúc, các giáo viên thật là không dễ dàng.

Vu Kính Đình chắp tay ra sau lưng như cán bộ kỳ cựu, dạo bước dọc theo giường, bình luận thành tích kiểm tra của em gái.

“Anh đã sớm dạy nó rồi, kiểm tra xong thì không cần giấu bài kiểm tra, ngốc lắm.”

Tuệ Tử nhìn anh nghi ngờ, cái tên này còn có giác ngộ dạy dỗ em gái à?

“Trộm bút đỏ của giáo viên, thêm một số 9 trước số 5, thêm số 10 trước số 0, con nhóc này còn chẳng thèm sửa điểm, đúng là chả hiếu thảo gì!”

Lửa giận vừa mới bớt của Vương Thúy Hoa nháy mắt lại bùng lên, đạp anh vài cái.

“Mày cũng dạy được cái giống gì tốt đâu! Năm đó mày lừa mẹ như vậy! Bây giờ lại bảo em gái mày làm trò lừa lọc, sau này nó không lấy được chồng, mày nuôi nó đi!”

“Thêm một đôi đũa mà thôi, cũng không phải là nuôi không nổi.”

“Mẹ, đừng đạp nữa.” Tuệ Tử can ngăn.

“Ha ha, vợ con thương con.”

“Anh ấy da dày còn có áo bông, đạp cũng không đau đầu, mẹ, con lấy xẻng cho mẹ.”

“???” Vu Kính Đình phát hiện năng lực học tập của gái có chồng này rất mạnh, học cái xấu đặc biệt tích cực, giờ đã biết làm chân chó cho mẹ rồi.

“Nhìn mày là phiền lòng!” Vương Thúy Hoa gào thét với con trai, quay đầu nắm lấy tay Tuệ Tử: “Đừng có tới gần đồ ngốc, tránh cho cái ngu của nó truyền đến cháu trong bụng mẹ, buổi tối ngủ với mẹ.”

“Nghe mẹ ạ.” Tuệ Tử như con dâu nhỏ nghe lời, hơi cúi đầu cong khóe môi.

Cô cũng không muốn ngủ chung một giường với tên bại hoại Vu Kính Đình này.

Thanh niên trai tráng, hỏa lực đang sung túc, da mặt dày không biết nặng nhẹ, làm con mình bị thương thì sao đây.

Vu Kính Đình nghe thấy anh lại bị tước đoạt quyền trên giường thì không chịu nổi, quay người ra ngoài. Một phút đồng hồ sau, trong sân truyền đến tiếng thét chói tai của Giảo Giảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vu Thiết Căn! Anh là đồ xấu xa! Anh bán em gái ruột của anh vì gái!”

“Kiểm tra không điểm còn có lý à? Đi, đi xin lỗi mẹ đi.”

Người đàn ông vừa mới lóng lánh tia sáng anh trai tốt lúc nãy, vì có thể cùng ngủ chung một giường với vợ mà bán đứng em gái không chút nể tình.

Anh lôi vợ ra ngoài, em gái tiến lên, vừa đóng cửa lại, tiếng gào thét của Vương Thúy Hoa và tiếng kêu khóc của Giảo Giảo hòa lẫn thành một bài hợp xướng mẹ hiền con thảo.

Tuệ Tử sợ mẹ chồng đánh hỏng em chồng, muốn đi vào can ngăn lại bị Vu Kính Đình ôm chặt trong lồng ngực.

“Đừng cản, không cần được đâu, con nhóc này không bị ai đánh là trong nhà không thể yên tĩnh được.”

Ở thời này gia đình nào cũng dạy con cái bằng bạo lực chứ không biết dạy lý lẽ, không nghe lời thì đánh một trận. Hành vi giấu bài thi, giấu điểm của Giảo Giảo đáng bị quất chổi suốt năm phút.

Tuệ Tử xuyên qua cửa kính nhìn vào, Vương Thúy Hoa vung cây chổi múa loạn xạ, nhưng hầu hết là đánh vào mép giường, không trúng người Giảo Giảo mấy cái.

Giảo Giảo khóc đến mức khăn cả giọng, sấm to mưa nhỏ, thỉnh thoảng còn phải nhìn lén phản ứng của mẹ ruột, không cần biết có bị đánh trúng hay không cũng sẽ gào lên.

Hai tay Vu Kính Đình vòng lại, đếm ngược.

“Mẹ mắng Giảo Giảo không biết cố gắng xong thì sẽ khóc lóc rằng bố chết quá sớm...”

“Bố nó ơi! Sao tên quỷ anh lại đi sớm như vậy? Đưa em đi cùng có phải tốt không...!”

“Khóc chừng một phút, mắng thêm vài câu.”

Một phút đồng hồ sau, tiếng gào thét dừng lại đúng hạn.

“Xong việc, kết thúc công việc rồi, sau cơn mưa trời lại sáng.” Vu Kính Đình nghe thấy bên trong không còn tiếng động nữa, vỗ vỗ Tuệ Tử, quen là được rồi.

Tuệ Tử ấn huyệt Thái Dương. Phương pháp giáo dục nhìn như nghiêm khắc của mẹ chồng nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào.

Vương Thúy Hoa mở cửa, quả nhiên như lời Vu Kính Đình nói, mặt mũi hiền hòa, dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Giảo Giảo nằm ở mép giường mừng rỡ loay hoay cây bút máy mới của mình, nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nào có vẻ gì là kiểm điểm nhận lỗi chứ?

Tuệ Tử không nhịn được nữa, cô phải ra tay thôi.

Buổi tối, thừa dịp người khác không chú ý đến, Tuệ Tử tản bộ đến sau lưng Giảo Giảo đang vẽ tranh, hỏi Giảo Giảo như vô ý.

“Giảo Giảo, sau khi lớn lên, em muốn làm gì?” Giáo dục trẻ con, phải bắt đầu từ xây dựng lý tưởng và tam quan chính xác.

“Làm nhị thần!” Giảo Giảo nói đặc biệt kiêu ngạo.

Tuệ Tử muốn ngã ngửa.

Nhảy đồng ở nông thôn có hai người, một đại thần và một nhị thần, đại thần phụ trách nhảy, nhị thần phụ trách nói chuyện.

Vương Thúy Hoa chỉ có một người, nên không tính là tiêu chuẩn.

“Sang năm em sẽ không học nữa, trở về làm nhị thần cho mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Đệ Nhất Lưu Manh Cuồng Thê

Số ký tự: 0