Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 17
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Mặc dù đã đến cửa chính nhưng Tô Lâm Lang vẫn chưa thể ra ngoài.
Bởi vì Hạ Mặc đã hứa đi cùng cô nhưng vẫn chưa đến, muốn cô đợi ông ta.
Theo như người giúp việc nhà ông hai nói thì bà hai lại ngất xỉu rồi, Hạ Mặc đang đợi bác sĩ đến.
Không như một người bình thường như bà cả Hứa Uyển Tâm, bà hai Linda Tôn là một minh tinh màn bạc đã từng làm mưa làm gió tại đất Cảng Thành.
Bởi vì từng quay cảnh nóng, còn hưởng thụ tên gọi bà hoàng cảnh nóng, sau khi gạo nấu thành cơm, bà ta ôm bụng bầu cùng Hạ Mặc quỳ trước cửa phòng ông cụ ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là bà cụ đích thân nói đỡ mới được phép bước vào nhà.
Sau đó bà ta gột rửa hết ánh hào quang, làm một người vợ hiền mẹ đảm, dốc hết sức chăm sóc cho bà cụ cho tới khi bà ấy qua đời, còn quay về trường lớp, thi đậu thạc sĩ Kinh tế của đại học Cảng Thành, bởi vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ lại có bằng cấp, có thể nói là bà ta là người đứng đầu trong số những quý bà giàu có ở Cảng Thành.
Lúc mới đến Cảng Thành Tô Lâm Lang được chuẩn đoán bị suy nhược thần kinh, cháu gái của bà ta, thạc sĩ ngành Tâm lý học của đại học Cảng Thành, đồng thời từng tham gia tranh tài hoa hậu Cảng Thành, cô Tôn Gia Kỳ vẫn luôn phụ trách điều trị cho cô.
Tôn Gia Kỳ vừa xinh đẹp vừa có học thức còn từng chủ động xin đi đánh giặc, rồi còn làm phù dâu cho Tô Lâm Lang
Nhân lúc chờ đợi, Tô Lâm Lang hỏi quản gia Lưu: "Bác Lưu, tài xế chở cháu hôm nay là ai vậy ạ?"
Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, nhưng cô cố ý để đến bây giờ mới hỏi.
Bởi vì cô đoán quản gia Lưu chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý.
Quả nhiên ông ấy nói: "Là con trai của tôi, cũng là tài xế của ông cụ Hạ, nó chỉ được mỗi cái trung thực mà thôi."
Quản gia Lưu tên là Lưu Lưu, là người có năng lực được cả ba đời nhà họ Hạ tin cậy.
Tất nhiên là con trai của ông ấy cũng rất đáng tin, chí ít thì trông vẻ bề ngoài khá uy tín.
Hai người đang trò chuyện thì Hạ Mặc đến: "Lâm Lang phải đợi lâu nên mất hứng rồi đúng không."
Ông ta đã thay sang một bộ lễ phục Armani màu xám đen trông trang trọng hơn rất nhiều.
"Không như Lâm Lang từ nhỏ đã ở trong nông trường chặt mía nên khỏe như vâm, thím của cháu là thạc sĩ ngành Kinh tế của đại học Cảng Thành, học hành chăm chỉ quá nên sức khỏe yếu, Lâm Lang đừng chê cười bà ấy nhé." Ông ta nói.
Đây chẳng phải là đang cố ý mỉa mai cô là người ở dưới quê lên sao?
Tô Lâm Lang không nổi nóng mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Chú hai cũng có thể đưa thím đi nông trường chặt mía để rèn luyện sức khỏe, tăng cường thể lực mà, chặt nhiều thì tự nhiên thím ấy sẽ khỏe thôi."
Cô nói không nhanh cũng không chậm, nhưng miệng mồm lanh lợi khiến cho Hạ Mặc tức đến nỗi thái dương giật giật.
Ông ta gào thét ở trong lòng như bị chọc tiết lợn, thầm nghĩ con nhóc này ngu thật hay là giả ngu vậy, lẽ nào nghe không hiểu là ông ta đang châm biếm bản thân hay sao.
Hạ Mặc nở nụ cười đến mang tai: "Ý tưởng bảo thím của cháu đi chặt mía này rất nice, nhưng chú sợ bà ấy nổi giận thì sẽ ly hôn với chú sau đó đi lập nghiệp với Gia Kỳ, thế thì Cảng Thành sẽ có thêm hai nữ doanh nhân xinh đẹp, nhưng nhà chúng ta sẽ mất đi người phụ nữ giỏi giang duy nhất đấy!"
Ô hô, ý là cô không nhờ được chứ gì.
Nét mặt Tô Lâm Lang nghiêm túc: "Chú hai vừa trọc vừa có bụng mỡ thế này cũng nên rèn luyện sức khỏe đi thôi, cháu khuyên chú đi chặt mía với Gia Kỳ và thím hai, cả ba cùng nhau chặt thì có phải càng nice hơn không?"
Rốt cuộc là con nhóc này ngu thật hay giả ngu vậy?
Máu huyết của Hạ Mặc xông thẳng lên não, ông ta tính xong hết cả rồi, khi đám phóng viên hỏi đến tung tích của Hạ Phác Đình thì ông ta sẽ trả lời vài câu, ngoài mặt bảo là anh không khỏe, nhưng lại cố ý tiết lộ rằng do Tô Lâm Lang thô tục, Hạ Phác Đình không thích cô nên ngầm từ chối lại mặt với cô.
Vừa hay gia cảnh của hai người họ khác xa nhau, truyền thông vẫn luôn chờ cơ hội để xem trò cười.
Một khi nghe ông ta nói như thế thì chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối viết linh tinh, miêu tả Tô Lâm Lang cực kì kinh khủng.
Đến lúc ấy không chỉ giới nhà giàu xa lánh, mà người dân bình thường cũng cười nhạo thì cô sẽ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của cả Cảng Thành này.
Bởi vì Hạ Mặc đã hứa đi cùng cô nhưng vẫn chưa đến, muốn cô đợi ông ta.
Theo như người giúp việc nhà ông hai nói thì bà hai lại ngất xỉu rồi, Hạ Mặc đang đợi bác sĩ đến.
Không như một người bình thường như bà cả Hứa Uyển Tâm, bà hai Linda Tôn là một minh tinh màn bạc đã từng làm mưa làm gió tại đất Cảng Thành.
Bởi vì từng quay cảnh nóng, còn hưởng thụ tên gọi bà hoàng cảnh nóng, sau khi gạo nấu thành cơm, bà ta ôm bụng bầu cùng Hạ Mặc quỳ trước cửa phòng ông cụ ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là bà cụ đích thân nói đỡ mới được phép bước vào nhà.
Sau đó bà ta gột rửa hết ánh hào quang, làm một người vợ hiền mẹ đảm, dốc hết sức chăm sóc cho bà cụ cho tới khi bà ấy qua đời, còn quay về trường lớp, thi đậu thạc sĩ Kinh tế của đại học Cảng Thành, bởi vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ lại có bằng cấp, có thể nói là bà ta là người đứng đầu trong số những quý bà giàu có ở Cảng Thành.
Lúc mới đến Cảng Thành Tô Lâm Lang được chuẩn đoán bị suy nhược thần kinh, cháu gái của bà ta, thạc sĩ ngành Tâm lý học của đại học Cảng Thành, đồng thời từng tham gia tranh tài hoa hậu Cảng Thành, cô Tôn Gia Kỳ vẫn luôn phụ trách điều trị cho cô.
Tôn Gia Kỳ vừa xinh đẹp vừa có học thức còn từng chủ động xin đi đánh giặc, rồi còn làm phù dâu cho Tô Lâm Lang
Nhân lúc chờ đợi, Tô Lâm Lang hỏi quản gia Lưu: "Bác Lưu, tài xế chở cháu hôm nay là ai vậy ạ?"
Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, nhưng cô cố ý để đến bây giờ mới hỏi.
Bởi vì cô đoán quản gia Lưu chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý.
Quả nhiên ông ấy nói: "Là con trai của tôi, cũng là tài xế của ông cụ Hạ, nó chỉ được mỗi cái trung thực mà thôi."
Quản gia Lưu tên là Lưu Lưu, là người có năng lực được cả ba đời nhà họ Hạ tin cậy.
Tất nhiên là con trai của ông ấy cũng rất đáng tin, chí ít thì trông vẻ bề ngoài khá uy tín.
Hai người đang trò chuyện thì Hạ Mặc đến: "Lâm Lang phải đợi lâu nên mất hứng rồi đúng không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta đã thay sang một bộ lễ phục Armani màu xám đen trông trang trọng hơn rất nhiều.
"Không như Lâm Lang từ nhỏ đã ở trong nông trường chặt mía nên khỏe như vâm, thím của cháu là thạc sĩ ngành Kinh tế của đại học Cảng Thành, học hành chăm chỉ quá nên sức khỏe yếu, Lâm Lang đừng chê cười bà ấy nhé." Ông ta nói.
Đây chẳng phải là đang cố ý mỉa mai cô là người ở dưới quê lên sao?
Tô Lâm Lang không nổi nóng mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Chú hai cũng có thể đưa thím đi nông trường chặt mía để rèn luyện sức khỏe, tăng cường thể lực mà, chặt nhiều thì tự nhiên thím ấy sẽ khỏe thôi."
Cô nói không nhanh cũng không chậm, nhưng miệng mồm lanh lợi khiến cho Hạ Mặc tức đến nỗi thái dương giật giật.
Ông ta gào thét ở trong lòng như bị chọc tiết lợn, thầm nghĩ con nhóc này ngu thật hay là giả ngu vậy, lẽ nào nghe không hiểu là ông ta đang châm biếm bản thân hay sao.
Hạ Mặc nở nụ cười đến mang tai: "Ý tưởng bảo thím của cháu đi chặt mía này rất nice, nhưng chú sợ bà ấy nổi giận thì sẽ ly hôn với chú sau đó đi lập nghiệp với Gia Kỳ, thế thì Cảng Thành sẽ có thêm hai nữ doanh nhân xinh đẹp, nhưng nhà chúng ta sẽ mất đi người phụ nữ giỏi giang duy nhất đấy!"
Ô hô, ý là cô không nhờ được chứ gì.
Nét mặt Tô Lâm Lang nghiêm túc: "Chú hai vừa trọc vừa có bụng mỡ thế này cũng nên rèn luyện sức khỏe đi thôi, cháu khuyên chú đi chặt mía với Gia Kỳ và thím hai, cả ba cùng nhau chặt thì có phải càng nice hơn không?"
Rốt cuộc là con nhóc này ngu thật hay giả ngu vậy?
Máu huyết của Hạ Mặc xông thẳng lên não, ông ta tính xong hết cả rồi, khi đám phóng viên hỏi đến tung tích của Hạ Phác Đình thì ông ta sẽ trả lời vài câu, ngoài mặt bảo là anh không khỏe, nhưng lại cố ý tiết lộ rằng do Tô Lâm Lang thô tục, Hạ Phác Đình không thích cô nên ngầm từ chối lại mặt với cô.
Vừa hay gia cảnh của hai người họ khác xa nhau, truyền thông vẫn luôn chờ cơ hội để xem trò cười.
Một khi nghe ông ta nói như thế thì chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối viết linh tinh, miêu tả Tô Lâm Lang cực kì kinh khủng.
Đến lúc ấy không chỉ giới nhà giàu xa lánh, mà người dân bình thường cũng cười nhạo thì cô sẽ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của cả Cảng Thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro