Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 37
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Xe ngừng trước một cái mương.
Đối diện mương có một cái sân, trong sân có một căn nhà, còn có mùi phân gà nồng nặc.
Đây chính là nơi bọn chúng giấu cậu cả Hạ, là một sân nuôi gà trong núi sâu.
Nói chuyện bên ngoài trước, khi cảm giác được xe đậu lại, Hứa Thiên Tỉ nằm trong cốp xe lặng lẽ mở hé ra xem. Chỉ thấy xe đã vào sân, trong sân có một căn nhà ba tầng lầu, mỗi tầng đều có bảy tám phòng. Ở tầng hai có một căn phòng với bốn tên đàn ông vạm vỡ đứng canh bên ngoài, tầng 1 cũng có phòng sáng đèn, bên ngoài có bốn người trông nom.
Nhìn cách sắp xếp canh phòng này, anh họ cậu ta có thể đang hẳn thì ở lầu một, hoặc là hai lầu có người trực trong phòng.
Bốn người ngồi trên đã xuống xe, có người đi tới chỗ cốp xe.
Hứa Thiên Tỉ cảm giác được có người giở miếng vải trên người mình nên vội vàng giơ súng nhắm, thấy đó là Tô Lâm Lang, cậu ta mới vội vàng thu súng.
Tô Lâm Lang ra hiệu cho Hoàng Mao xách đồ, cô nhỏ giọng hỏi Hứa Thiên Tỉ: "Xe có logo BMW kia có phải là xe Baylor không?"
Hứa Thiên Tỉ im lặng gật đầu: Đúng.
Tô Lâm Lang xách một túi lớn đồ dùng y tế, cô nói: "Từ đầu xe, hướng hai giờ có một chiếc Baylor. Lát nữa chúng ta sẽ đánh nhau với bọn bắt cóc, đến lúc đó em tranh thủ lúc hỗn loạn để trốn Baylor bên xe chờ, chị sẽ lấy chìa khóa xe Baylor chạy tới chỗ em. Bất kể chúng ta có bị đánh kiểu gì thì em cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Đến khi chúng ta đã rút lui được hết, bọn bắt cóc cũng đuổi theo, chúng sẽ bắt đầu theo dõi chúng ta suốt quãng đường, khi đó phải chuẩn bị để đổi xe bất cứ lúc nào."
Đây là một kế hoạch rút lui hoàn chỉnh, là do Tô Lâm Lang mới vừa quan sát địa hình rồi tính toán.
Hứa Thiên Tỉ vốn cũng sắp sợ són đái, nhưng nghe chị dâu đã tính xong cả chuyện hỗ trợ và đổi xe sau khi rút lui, cậu ta lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ta không biết trong linh hồn chị dâu mình có một tướng quân, chỉ tưởng rằng cô mạnh mẽ là do hoàn cảnh sinh sống ở Đại Lục, lại được cha là quân nhân giải ngũ dạy dỗ, cậu ta bắt đầu nảy sinh sự kính nể dành cho PLA Đại Lục.
Chỉ bóc đại một con gái của đoàn trưởng giải ngũ mà đã mạnh mẽ như vậy, thì những người đang phục vụ cho PLA còn đến mức nào?
…
Băng đảng này là một nhóm rất lớn, trại nuôi gà này cũng chỉ là một hang ổ tạm thời của bọn chúng, được dùng riêng cho việc giấu cậu cả Hạ.
Người đứng thứ hai trong băng, Diệp Khánh Vinh hiện đang ở trong một gian phòng trên lầu 1, dựa vào một chiếc tủ lạnh Wanbao, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm điều xì gà. Hắn đang nghe chỉ thị của Trương Hoa Cường trong điện thoại, nghe hồi lâu, hắn mới nói: "Được thưa anh Cường, bọn em sẽ chuyển con tin đi ngay."
Không biết Trương Hoa Cường bên đầu dây bên kia nói những gì, hắn gạt tàn thuốc, nói: "Con tin bị thương rất nghiêm trọng, chém tay chém chân sắp chết đến nơi, phải cho ít thuốc giữ mạng rồi hẵng nói."
Cúp điện thoại nhìn đồng hồ, hắn đang hơi sốt ruột, ngay lúc đó bên ngoài có người nói: "Anh Vinh, A Suy về rồi."
Đặt nửa điếu xì gà lên trên tủ lạnh, hắn đứng dậy ra cửa, tiến lên đón A Suy rồi than phiền: "Trời sắp sáng rồi mày mới về, thuốc men đâu?"
A Suy hơi lắp bắp: "Đã mang về." Hắn cũng đang khá hồi hộp.
"Đã xử lý con nhỏ miền Bắc ở nhà họ Hạ chưa?" Diệp Khánh Vinh hỏi rất bình thường, chỉ như đang hỏi về một con gà con kiến.
A Suy vẫn cứ ấp úng, sắc mặt trắng bệch: "À có, đã xử lý."
Diệp Khánh Vinh toét miệng cười, nhìn bọn đàn em rồi nói: "A Suy từ trước đến giờ không thích gái đẹp, xem ra hôm nay cũng có hứng rồi, mùi vị của bà cô miền Bắc không tệ chứ."
Mặt A Suy đỏ lên, coi như là thừa nhận.
Diệp Khánh Vinh không nghi ngờ hắn, chỉ cười kiểu thấu hiểu: "Làm gì có đàn ông không háo sắc, sẽ quen thôi."
Lầu trên lầu dưới tổng cộng có bảy tám tên bắt cóc, lúc này tất cả bọn chúng đều cười mờ ám.
Mà nếu như Tô Lâm Lang không thức tỉnh, cô cũng sẽ bị hiếp rồi giết, mãi mãi chìm trong biển khơi, cô còn phải đeo trên lưng cái danh tay trong của bọn bắt cóc vĩnh viễn.
Diệp Khánh Vinh ra hiệu cho đàn em lại lấy đồ rồi hỏi A Suy: "Xe hàng còn đủ dầu không, chúng ta phải mau chuyển con tin đi, dầu không đủ thì không được đâu."
Vừa hay thuốc men ở trong tay Tô Lâm Lang, cô là phái nữ, tuy đang mặc áo thun đen và cúi đầu, nhưng thân hình không lừa được người khác.
Tên đàn em tới xách đồ vừa nhìn một cái là cảm thấy cô có vấn đề, bước chân cậu ta hơi chậm lại, đồng thời giơ súng.
Đối diện mương có một cái sân, trong sân có một căn nhà, còn có mùi phân gà nồng nặc.
Đây chính là nơi bọn chúng giấu cậu cả Hạ, là một sân nuôi gà trong núi sâu.
Nói chuyện bên ngoài trước, khi cảm giác được xe đậu lại, Hứa Thiên Tỉ nằm trong cốp xe lặng lẽ mở hé ra xem. Chỉ thấy xe đã vào sân, trong sân có một căn nhà ba tầng lầu, mỗi tầng đều có bảy tám phòng. Ở tầng hai có một căn phòng với bốn tên đàn ông vạm vỡ đứng canh bên ngoài, tầng 1 cũng có phòng sáng đèn, bên ngoài có bốn người trông nom.
Nhìn cách sắp xếp canh phòng này, anh họ cậu ta có thể đang hẳn thì ở lầu một, hoặc là hai lầu có người trực trong phòng.
Bốn người ngồi trên đã xuống xe, có người đi tới chỗ cốp xe.
Hứa Thiên Tỉ cảm giác được có người giở miếng vải trên người mình nên vội vàng giơ súng nhắm, thấy đó là Tô Lâm Lang, cậu ta mới vội vàng thu súng.
Tô Lâm Lang ra hiệu cho Hoàng Mao xách đồ, cô nhỏ giọng hỏi Hứa Thiên Tỉ: "Xe có logo BMW kia có phải là xe Baylor không?"
Hứa Thiên Tỉ im lặng gật đầu: Đúng.
Tô Lâm Lang xách một túi lớn đồ dùng y tế, cô nói: "Từ đầu xe, hướng hai giờ có một chiếc Baylor. Lát nữa chúng ta sẽ đánh nhau với bọn bắt cóc, đến lúc đó em tranh thủ lúc hỗn loạn để trốn Baylor bên xe chờ, chị sẽ lấy chìa khóa xe Baylor chạy tới chỗ em. Bất kể chúng ta có bị đánh kiểu gì thì em cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Đến khi chúng ta đã rút lui được hết, bọn bắt cóc cũng đuổi theo, chúng sẽ bắt đầu theo dõi chúng ta suốt quãng đường, khi đó phải chuẩn bị để đổi xe bất cứ lúc nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một kế hoạch rút lui hoàn chỉnh, là do Tô Lâm Lang mới vừa quan sát địa hình rồi tính toán.
Hứa Thiên Tỉ vốn cũng sắp sợ són đái, nhưng nghe chị dâu đã tính xong cả chuyện hỗ trợ và đổi xe sau khi rút lui, cậu ta lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ta không biết trong linh hồn chị dâu mình có một tướng quân, chỉ tưởng rằng cô mạnh mẽ là do hoàn cảnh sinh sống ở Đại Lục, lại được cha là quân nhân giải ngũ dạy dỗ, cậu ta bắt đầu nảy sinh sự kính nể dành cho PLA Đại Lục.
Chỉ bóc đại một con gái của đoàn trưởng giải ngũ mà đã mạnh mẽ như vậy, thì những người đang phục vụ cho PLA còn đến mức nào?
…
Băng đảng này là một nhóm rất lớn, trại nuôi gà này cũng chỉ là một hang ổ tạm thời của bọn chúng, được dùng riêng cho việc giấu cậu cả Hạ.
Người đứng thứ hai trong băng, Diệp Khánh Vinh hiện đang ở trong một gian phòng trên lầu 1, dựa vào một chiếc tủ lạnh Wanbao, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm điều xì gà. Hắn đang nghe chỉ thị của Trương Hoa Cường trong điện thoại, nghe hồi lâu, hắn mới nói: "Được thưa anh Cường, bọn em sẽ chuyển con tin đi ngay."
Không biết Trương Hoa Cường bên đầu dây bên kia nói những gì, hắn gạt tàn thuốc, nói: "Con tin bị thương rất nghiêm trọng, chém tay chém chân sắp chết đến nơi, phải cho ít thuốc giữ mạng rồi hẵng nói."
Cúp điện thoại nhìn đồng hồ, hắn đang hơi sốt ruột, ngay lúc đó bên ngoài có người nói: "Anh Vinh, A Suy về rồi."
Đặt nửa điếu xì gà lên trên tủ lạnh, hắn đứng dậy ra cửa, tiến lên đón A Suy rồi than phiền: "Trời sắp sáng rồi mày mới về, thuốc men đâu?"
A Suy hơi lắp bắp: "Đã mang về." Hắn cũng đang khá hồi hộp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã xử lý con nhỏ miền Bắc ở nhà họ Hạ chưa?" Diệp Khánh Vinh hỏi rất bình thường, chỉ như đang hỏi về một con gà con kiến.
A Suy vẫn cứ ấp úng, sắc mặt trắng bệch: "À có, đã xử lý."
Diệp Khánh Vinh toét miệng cười, nhìn bọn đàn em rồi nói: "A Suy từ trước đến giờ không thích gái đẹp, xem ra hôm nay cũng có hứng rồi, mùi vị của bà cô miền Bắc không tệ chứ."
Mặt A Suy đỏ lên, coi như là thừa nhận.
Diệp Khánh Vinh không nghi ngờ hắn, chỉ cười kiểu thấu hiểu: "Làm gì có đàn ông không háo sắc, sẽ quen thôi."
Lầu trên lầu dưới tổng cộng có bảy tám tên bắt cóc, lúc này tất cả bọn chúng đều cười mờ ám.
Mà nếu như Tô Lâm Lang không thức tỉnh, cô cũng sẽ bị hiếp rồi giết, mãi mãi chìm trong biển khơi, cô còn phải đeo trên lưng cái danh tay trong của bọn bắt cóc vĩnh viễn.
Diệp Khánh Vinh ra hiệu cho đàn em lại lấy đồ rồi hỏi A Suy: "Xe hàng còn đủ dầu không, chúng ta phải mau chuyển con tin đi, dầu không đủ thì không được đâu."
Vừa hay thuốc men ở trong tay Tô Lâm Lang, cô là phái nữ, tuy đang mặc áo thun đen và cúi đầu, nhưng thân hình không lừa được người khác.
Tên đàn em tới xách đồ vừa nhìn một cái là cảm thấy cô có vấn đề, bước chân cậu ta hơi chậm lại, đồng thời giơ súng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro