Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 6
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Hạ Mặc thở dài: "Thận của ông cụ vốn cũng không tốt, lo liệu hôn sự cho các cháu vất vả một phen, lại nghiêm trọng, ai ngờ cha con anh cả lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay vốn nên lọc thận nhưng không chịu lọc, ráng chống đỡ, Lâm Lang, chú hai biết cháu còn nhỏ, chưa trải qua việc đời, cũng biết sợ, nhưng ở trước mặt ông nội cháu phải kiềm chế, không được khóc."
Tô Lâm Lang ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết rồi."
Cô mặc váy hoa xám bạc, khuôn mặt còn trẻ con, nét mặt non nớt.
Bởi vì mới tới, lại không thích nói chuyện, người nhà họ Hạ cũng không phát hiện cô có vấn đề gì, ngược lại là đều rất thích cô.
Hạ Mặc ra dáng trưởng bối trấn an: "Yên tâm đi, mọi thứ có chú hai."
Nhìn ra được, rốt cục có thể làm chuyện của gia chủ, ông ta rất kích động, còn cực kỳ mãn nguyện.
Đây là thư phòng của Hạ Phác Đình, trên bàn sách có tấm hình riêng của ông ấy chụp lúc ông ấy tốt nghiệp bác sĩ, trên giá sách bày đầy sách ông ấy đã từng đọc, các loại bằng khen và huy hiệu giành được sau khi phục vụ quân đội và tham gia công tác.
Hai hàng lông mày của lão thái gia như chất chứa đè ép sấm chớp mưa bão, ánh mắt khóa chặt ở bên trên tấm hình kia.
Trên tấm ảnh, người đàn ông vầng trán đầy đặn, lông mi trong suốt sáng tỏ, ánh mắt trong veo, khuôn mặt giống như lão thái gia.
Trước ngày kết hôn một ngày, ông còn cười nói với Tô Lâm Lang: "Tiểu A Muội nếu như không muốn kết hôn cứ việc nói thẳng, bác sẽ nói với ông nội."
Lúc ấy Tô Lâm Lang đang chứa hai linh hồn, nói không ra lời, lại sốt ruột, tức giận đến quay lưng lại, Hạ Phác Đình vỗ vỗ bờ vai của cô, liền đi chuẩn bị hôn lễ.
. . .
Rốt cục ông cụ cũng quay đầu: "Tối hôm trước đường hầm đáy biển có việc cho nên cha chồng cháu bị thương nặng, Phác Đình bị người bắt đi, có điện thoại gọi đến, nói muốn người sống thì không thể lộ ra bên ngoài, hiện tại chúng ta cần là nên ứng phó ra sao."
Tối hôm trước, ngay ở trong đường hầm đáy biển duy nhất của Cảng Thành phát sinh giao chiến kịch liệt, một số lượng lớn đạo tặc cầm AK tự động, bắn giết lái xe vệ sĩ, Hạ Chương bị thương nặng, cướp chú rể đi.
Hôn sự còn chưa tổ chức đã biến thành tang lễ, chỉ thiếu một chút.
Cận vệ của Lão thái gia ở ngay cổng, có thể khống chế Tô Lâm Lang lại bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không có khóc lớn làm ầm ĩ như như lão thái gia dự đoán, chỉ thấp giọng nói: “Cháu đã sớm đoán được anh ấy sẽ xảy ra chuyện."
Lão thái gia phất tay, vệ sĩ liền đóng cửa lại.
. . .
Hạ Mặc nói: "Khẳng định là đám người đại lục kia làm, cha, chuyện này để con chủ trì, nhất định sẽ cứu Phác Đình trở về."
Lão thái gia nhíu mày: "Đừng quên, năm ngoái đại thiếu Hoắc gia bị bắt cóc, tiền chuộc 8 tỷ, trong tay chúng ta hiện có 16 tỷ, nhưng 10 tỷ phải đầu tư vào bán đảo Hồng Sơn, còn lại cần phải cân nhắc xem ban giám đốc có thể thông qua hay không."
Những năm tám mươi, giá cổ phiếu bất động sản Cảng Thành phát triển tốt, mỗi ngày đều sẽ sinh ra ngàn vạn phú ông, tỷ vạn phú hào.
Nhưng vụ án bắt cóc tống tiền cũng nhiều như lông trâu, bọn cướp cũng ngày càng hung tàn, tham lam.
Hạ Mặc chỉ thiếu vỗ ngực: "Cha, chỉ cần ngài trao quyền quản lý hội đồng quản trị cho con, con sẽ lập tức thuyết phục mọi người bỏ tiền, bảy tám tỷ mà thôi, chúng ta cũng không phải không móc ra được."
Ánh mắt của Lão thái gia như ưng: "Tám tỷ là một con tin, nhưng lần này sợ là cũng không phải cái giá đó đâu, e là sẽ tăng gấp đôi."
Tô Lâm Lang sợ hãi thán phục sự khôn khéo của ông cụ này.
Ở trong nguyên thư, bọn cướp ra giá 16 tỷ, một con số khổng lồ.
Hạ Mặc nói: "Cha, sao có thể để cho bọn cướp làm chủ mọi chuyện được, con sẽ cò kè mặc cả với bọn họ, ép giá đến thấp nhất."
Ánh mắt u ám nặng nề của ông cụ rơi xuống trên người Tô Lâm Lang, thấy cô vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt càng thêm ảm đạm, cuối cùng nói: "Chuyện liên quan đến chồng Lâm Lang, nếu như cháu cũng đồng ý, cứ làm như vậy đi."
Lại đau khổ thở dài: "Cái thân này của ta cũng chỉ đủ sức viết chi phiếu mà thôi."
Nếu thật làm như vậy, Hạ Phác Đình sẽ bị bọn cướp tra tấn đến vừa tàn phế vừa mù lòa, còn phải cửu tử nhất sinh mới có thể trốn thoát.
Tô Lâm Lang cũng sẽ bị hoài nghi thành đồng bọn của bọn cướp, lọt vào truy nã.
Đương nhiên là không được.
Cô có năng lực, biết nghĩ cách cứu viện, cứu Hạ Phác Đình trở về khỏe mạnh để báo ân chôn cha cho anh.
Tô Lâm Lang ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết rồi."
Cô mặc váy hoa xám bạc, khuôn mặt còn trẻ con, nét mặt non nớt.
Bởi vì mới tới, lại không thích nói chuyện, người nhà họ Hạ cũng không phát hiện cô có vấn đề gì, ngược lại là đều rất thích cô.
Hạ Mặc ra dáng trưởng bối trấn an: "Yên tâm đi, mọi thứ có chú hai."
Nhìn ra được, rốt cục có thể làm chuyện của gia chủ, ông ta rất kích động, còn cực kỳ mãn nguyện.
Đây là thư phòng của Hạ Phác Đình, trên bàn sách có tấm hình riêng của ông ấy chụp lúc ông ấy tốt nghiệp bác sĩ, trên giá sách bày đầy sách ông ấy đã từng đọc, các loại bằng khen và huy hiệu giành được sau khi phục vụ quân đội và tham gia công tác.
Hai hàng lông mày của lão thái gia như chất chứa đè ép sấm chớp mưa bão, ánh mắt khóa chặt ở bên trên tấm hình kia.
Trên tấm ảnh, người đàn ông vầng trán đầy đặn, lông mi trong suốt sáng tỏ, ánh mắt trong veo, khuôn mặt giống như lão thái gia.
Trước ngày kết hôn một ngày, ông còn cười nói với Tô Lâm Lang: "Tiểu A Muội nếu như không muốn kết hôn cứ việc nói thẳng, bác sẽ nói với ông nội."
Lúc ấy Tô Lâm Lang đang chứa hai linh hồn, nói không ra lời, lại sốt ruột, tức giận đến quay lưng lại, Hạ Phác Đình vỗ vỗ bờ vai của cô, liền đi chuẩn bị hôn lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Rốt cục ông cụ cũng quay đầu: "Tối hôm trước đường hầm đáy biển có việc cho nên cha chồng cháu bị thương nặng, Phác Đình bị người bắt đi, có điện thoại gọi đến, nói muốn người sống thì không thể lộ ra bên ngoài, hiện tại chúng ta cần là nên ứng phó ra sao."
Tối hôm trước, ngay ở trong đường hầm đáy biển duy nhất của Cảng Thành phát sinh giao chiến kịch liệt, một số lượng lớn đạo tặc cầm AK tự động, bắn giết lái xe vệ sĩ, Hạ Chương bị thương nặng, cướp chú rể đi.
Hôn sự còn chưa tổ chức đã biến thành tang lễ, chỉ thiếu một chút.
Cận vệ của Lão thái gia ở ngay cổng, có thể khống chế Tô Lâm Lang lại bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không có khóc lớn làm ầm ĩ như như lão thái gia dự đoán, chỉ thấp giọng nói: “Cháu đã sớm đoán được anh ấy sẽ xảy ra chuyện."
Lão thái gia phất tay, vệ sĩ liền đóng cửa lại.
. . .
Hạ Mặc nói: "Khẳng định là đám người đại lục kia làm, cha, chuyện này để con chủ trì, nhất định sẽ cứu Phác Đình trở về."
Lão thái gia nhíu mày: "Đừng quên, năm ngoái đại thiếu Hoắc gia bị bắt cóc, tiền chuộc 8 tỷ, trong tay chúng ta hiện có 16 tỷ, nhưng 10 tỷ phải đầu tư vào bán đảo Hồng Sơn, còn lại cần phải cân nhắc xem ban giám đốc có thể thông qua hay không."
Những năm tám mươi, giá cổ phiếu bất động sản Cảng Thành phát triển tốt, mỗi ngày đều sẽ sinh ra ngàn vạn phú ông, tỷ vạn phú hào.
Nhưng vụ án bắt cóc tống tiền cũng nhiều như lông trâu, bọn cướp cũng ngày càng hung tàn, tham lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Mặc chỉ thiếu vỗ ngực: "Cha, chỉ cần ngài trao quyền quản lý hội đồng quản trị cho con, con sẽ lập tức thuyết phục mọi người bỏ tiền, bảy tám tỷ mà thôi, chúng ta cũng không phải không móc ra được."
Ánh mắt của Lão thái gia như ưng: "Tám tỷ là một con tin, nhưng lần này sợ là cũng không phải cái giá đó đâu, e là sẽ tăng gấp đôi."
Tô Lâm Lang sợ hãi thán phục sự khôn khéo của ông cụ này.
Ở trong nguyên thư, bọn cướp ra giá 16 tỷ, một con số khổng lồ.
Hạ Mặc nói: "Cha, sao có thể để cho bọn cướp làm chủ mọi chuyện được, con sẽ cò kè mặc cả với bọn họ, ép giá đến thấp nhất."
Ánh mắt u ám nặng nề của ông cụ rơi xuống trên người Tô Lâm Lang, thấy cô vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt càng thêm ảm đạm, cuối cùng nói: "Chuyện liên quan đến chồng Lâm Lang, nếu như cháu cũng đồng ý, cứ làm như vậy đi."
Lại đau khổ thở dài: "Cái thân này của ta cũng chỉ đủ sức viết chi phiếu mà thôi."
Nếu thật làm như vậy, Hạ Phác Đình sẽ bị bọn cướp tra tấn đến vừa tàn phế vừa mù lòa, còn phải cửu tử nhất sinh mới có thể trốn thoát.
Tô Lâm Lang cũng sẽ bị hoài nghi thành đồng bọn của bọn cướp, lọt vào truy nã.
Đương nhiên là không được.
Cô có năng lực, biết nghĩ cách cứu viện, cứu Hạ Phác Đình trở về khỏe mạnh để báo ân chôn cha cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro