Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 9
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Khi ông cụ Hạ còn nhỏ thì nhà rất nghèo, từ một con thuyền đánh cá phấn đấu lập nghiệp trở thành nhà giàu nức tiếng một vùng.
Cha Tô chiến đấu ở tiền tuyến nửa đời, là quân nhân xuất ngũ vì bị thương.
Bởi vì thời đại đặc thù, cho nên hai nhà đều im bặt không nhắc tới ngọn nguồn ân cứu mạng giữa hai người.
Thế nhưng từ hành động của ông cụ Hạ thì có thể kết luận rằng ông ấy rất là kính trọng cha Tô.
Sự kính trọng này khiến ông ấy không hề do dự mà ép cháu trai cả kết hôn với Tô Lâm Lang, cũng tình nguyện tin tưởng cháu dâu cả vào giờ phút này.
Ông ấy nhìn Hạ Mặc: “Lâm Lang là vợ của Phác Đình, cũng là đương sự, chuyện cứu viện giao cho con bé đốc thúc đi.”
Hạ Mặc bất ngờ tới mức đồng tử co lại, không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.
Ông cụ điên rồi à, thế mà lại muốn giao quyền quản gia cho đứa cháu dâu vừa vào cửa?
“Cha, phụ thân à!” Hạ Mặc nói không lựa lời: “Chắc là cha già quá nên lẩm cẩm rồi, con phải đi mời bác sĩ tâm lý cho cha thôi.”
Ông cụ Hạ đã đoán trước được, ông ấy cười lạnh: “Con cứ thử mời xem.”
Tuy rằng mất đi hai người tâm phúc, nhưng quyền quản gia vẫn ở trong tay ông ấy, người khác cũng chẳng làm mưa làm gió được.
Hạ Mặc lại oán trách: “Con và Phác Đình là máu mủ ruột già, cha lại không tin con, đi tin một người ngoài. Cha sẽ hại chết thằng bé đấy.”
Ông cụ Hạ cười khổ, đột nhiên cảm thấy bi thương trong lòng.
Nếu ông ấy già lẩm cẩm thì đã giao hết mọi việc cho con thứ hai rồi.
Máu mủ ruột già, Hạ Mặc sẽ không làm hại cháu trai, nhưng đứng trước khối tài sản hơn một tỷ tiền mặt, hơn nửa đất đai Cảng Thành và một nửa tàu thuyền kinh doanh hàng hải ở thị trường Đông Nam Á, một khi có người lòng mang ý xấu xúi giục, dụ dỗ Hạ Mặc thì sao?
Tiền tài động lòng người, người thân cũng có thể làm hại lẫn nhau, ông cụ Hạ cũng là người từng trải.
Bây giờ đối thủ là đám bắt cóc hung ác cùng cực, chỉ sơ suất một chút là con tin sẽ mất mạng.
Mà một khi Hạ Phác Đình bị giết, mấy đứa cháu trai khác còn nhỏ, người cầm lái nhà họ Hạ sẽ là Hạ Mặc.
Với cái đầu ngu xuẩn còn tự cho mình là đúng của ông ta thì sớm muộn gì nhà họ Hạ cũng bay màu!
Nói đến chuyện vì sao ông ấy lại tin tưởng Tô Lâm Lang, đương nhiên là có nguyên nhân cả.
Thứ nhất, lúc vừa đến Cảng Thành thì ý thức hỗn độn, phản ứng cũng chậm chạp, thế nên cô không tiếp xúc nhiều với người khác, cứ lủi thủi một mình. Tuy rằng ông cụ Hạ yêu thương cô, nhưng hai người cũng ít khi gặp mặt, cũng không phát hiện có gì đó sai sai.
Vả lại, thật ra lúc Tô Lâm Lang ra đời thì ông cụ Hạ cũng có mặt ở đó, ông ấy là một cao thủ nghiên cứu về lá số tứ trụ bát tự, bấm tay tính toán thì phát hiện giờ sinh của cô rất tốt, mang theo phúc vận, có số đại phú đại quý.
Hầu hết người Cảng Thành đều rất mê tín, người giàu có lại càng mê tín. Hạ Trí Hoàn cảm nhớ ơn cứu mạng của cha Tô, còn nhìn trúng số mệnh đại phú đại quý của Tô Lâm Lang mềm mại đáng yêu lúc ấy còn nằm trong tã lót. Lúc trước ông ấy khẩn cầu mãi mới thuyết phục được cha Tô cho cô đính hôn với cháu trai lớn nhà mình, mục đích là vì muốn người có số mệnh phú quý trời sinh làm cháu dâu cả.
Tô Lâm Lang mới tới, ít khi nói chuyện, ông cụ Hạ không những không nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy cô chín chắn đáng tin cậy. Trong thời khắc mấu chốt thì cô gặp nguy không loạn, mỗi câu cô nói đều đánh trúng tim đen của ông cụ Hạ, cộng thêm sự tán thưởng của ông ấy với cha Tô, thế là đưa ra kết luận cô đúng là “tướng môn hổ nữ”.
Ông cụ Hạ bị bệnh rất nặng, lúc này đã sắp không chịu nổi nữa, ông ấy run rẩy hô lên: “Khụ, khụ… Bác sĩ…”
Nhìn sang Tô Lâm Lang, ông ấy cố nói thêm: “Lâm Lang, bây giờ cháu tạm thời giữ chức Chủ tịch hội đồng quản trị đi, mọi người trong nhà họ Hạ cũng do cháu điều hành. Nếu ông… Ông… Khụ Khụ… Chi phiếu…”
Nhà họ Hạ có máy thẩm tách tiên tiến nhất, còn mời danh y túc trực 24/24.
Chỉ cần một ánh mắt của quản gia Lưu, vệ sĩ cho bác sĩ vào, ông cụ Hạ sắp bị đẩy đi.
Cha Tô chiến đấu ở tiền tuyến nửa đời, là quân nhân xuất ngũ vì bị thương.
Bởi vì thời đại đặc thù, cho nên hai nhà đều im bặt không nhắc tới ngọn nguồn ân cứu mạng giữa hai người.
Thế nhưng từ hành động của ông cụ Hạ thì có thể kết luận rằng ông ấy rất là kính trọng cha Tô.
Sự kính trọng này khiến ông ấy không hề do dự mà ép cháu trai cả kết hôn với Tô Lâm Lang, cũng tình nguyện tin tưởng cháu dâu cả vào giờ phút này.
Ông ấy nhìn Hạ Mặc: “Lâm Lang là vợ của Phác Đình, cũng là đương sự, chuyện cứu viện giao cho con bé đốc thúc đi.”
Hạ Mặc bất ngờ tới mức đồng tử co lại, không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.
Ông cụ điên rồi à, thế mà lại muốn giao quyền quản gia cho đứa cháu dâu vừa vào cửa?
“Cha, phụ thân à!” Hạ Mặc nói không lựa lời: “Chắc là cha già quá nên lẩm cẩm rồi, con phải đi mời bác sĩ tâm lý cho cha thôi.”
Ông cụ Hạ đã đoán trước được, ông ấy cười lạnh: “Con cứ thử mời xem.”
Tuy rằng mất đi hai người tâm phúc, nhưng quyền quản gia vẫn ở trong tay ông ấy, người khác cũng chẳng làm mưa làm gió được.
Hạ Mặc lại oán trách: “Con và Phác Đình là máu mủ ruột già, cha lại không tin con, đi tin một người ngoài. Cha sẽ hại chết thằng bé đấy.”
Ông cụ Hạ cười khổ, đột nhiên cảm thấy bi thương trong lòng.
Nếu ông ấy già lẩm cẩm thì đã giao hết mọi việc cho con thứ hai rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Máu mủ ruột già, Hạ Mặc sẽ không làm hại cháu trai, nhưng đứng trước khối tài sản hơn một tỷ tiền mặt, hơn nửa đất đai Cảng Thành và một nửa tàu thuyền kinh doanh hàng hải ở thị trường Đông Nam Á, một khi có người lòng mang ý xấu xúi giục, dụ dỗ Hạ Mặc thì sao?
Tiền tài động lòng người, người thân cũng có thể làm hại lẫn nhau, ông cụ Hạ cũng là người từng trải.
Bây giờ đối thủ là đám bắt cóc hung ác cùng cực, chỉ sơ suất một chút là con tin sẽ mất mạng.
Mà một khi Hạ Phác Đình bị giết, mấy đứa cháu trai khác còn nhỏ, người cầm lái nhà họ Hạ sẽ là Hạ Mặc.
Với cái đầu ngu xuẩn còn tự cho mình là đúng của ông ta thì sớm muộn gì nhà họ Hạ cũng bay màu!
Nói đến chuyện vì sao ông ấy lại tin tưởng Tô Lâm Lang, đương nhiên là có nguyên nhân cả.
Thứ nhất, lúc vừa đến Cảng Thành thì ý thức hỗn độn, phản ứng cũng chậm chạp, thế nên cô không tiếp xúc nhiều với người khác, cứ lủi thủi một mình. Tuy rằng ông cụ Hạ yêu thương cô, nhưng hai người cũng ít khi gặp mặt, cũng không phát hiện có gì đó sai sai.
Vả lại, thật ra lúc Tô Lâm Lang ra đời thì ông cụ Hạ cũng có mặt ở đó, ông ấy là một cao thủ nghiên cứu về lá số tứ trụ bát tự, bấm tay tính toán thì phát hiện giờ sinh của cô rất tốt, mang theo phúc vận, có số đại phú đại quý.
Hầu hết người Cảng Thành đều rất mê tín, người giàu có lại càng mê tín. Hạ Trí Hoàn cảm nhớ ơn cứu mạng của cha Tô, còn nhìn trúng số mệnh đại phú đại quý của Tô Lâm Lang mềm mại đáng yêu lúc ấy còn nằm trong tã lót. Lúc trước ông ấy khẩn cầu mãi mới thuyết phục được cha Tô cho cô đính hôn với cháu trai lớn nhà mình, mục đích là vì muốn người có số mệnh phú quý trời sinh làm cháu dâu cả.
Tô Lâm Lang mới tới, ít khi nói chuyện, ông cụ Hạ không những không nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy cô chín chắn đáng tin cậy. Trong thời khắc mấu chốt thì cô gặp nguy không loạn, mỗi câu cô nói đều đánh trúng tim đen của ông cụ Hạ, cộng thêm sự tán thưởng của ông ấy với cha Tô, thế là đưa ra kết luận cô đúng là “tướng môn hổ nữ”.
Ông cụ Hạ bị bệnh rất nặng, lúc này đã sắp không chịu nổi nữa, ông ấy run rẩy hô lên: “Khụ, khụ… Bác sĩ…”
Nhìn sang Tô Lâm Lang, ông ấy cố nói thêm: “Lâm Lang, bây giờ cháu tạm thời giữ chức Chủ tịch hội đồng quản trị đi, mọi người trong nhà họ Hạ cũng do cháu điều hành. Nếu ông… Ông… Khụ Khụ… Chi phiếu…”
Nhà họ Hạ có máy thẩm tách tiên tiến nhất, còn mời danh y túc trực 24/24.
Chỉ cần một ánh mắt của quản gia Lưu, vệ sĩ cho bác sĩ vào, ông cụ Hạ sắp bị đẩy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro