[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 23
2024-07-29 15:51:05
Trong nhà chẳng có ai ăn không ngồi rồi cả, đều rất cố gắng làm việc, Dương Liễu phụ trách việc giặt giũ, cơm ngày ba bữa, Ninh Hâm nhỏ tuổi nhất nên phụ trách chuyện dọn dẹp trong nhà, những người khác thì phụ trách việc dệt sợi.
Ninh Yên có chút kinh ngạc, “6 mao tiền? Vậy là một tháng 18 phải không?"
Ninh Miểu nghi hoặc một hồi, nhưng lại nghĩ đến việc cô đã giúp được một việc rất lớn, trong nhà cũng còn thức ăn nên không cần hoảng, cũng không giấu diếm cô, “Còn trừ đi phí quản lí, có thể kiếm thêm được 10 đồng, lấy được chứng nhận mua lương thực cùng phiếu gạo có thể mua được 50 cân gạo."
Nhưng nhà họ đông người, thường thì sẽ không đủ ăn, có thể đổi sang cắt còn một phần ba lương thực, hai phần ba còn lại là khoai lang đỏ, nhưng cho dù như vậy cũng không thể cầm cự được đến cuối tháng.
Ninh Yên nhìn cô bé trưởng thành sớm như vậy, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi mà mình thắc mắc trong lòng bấy lâu nay, “Các người gầy như vậy, sao Vu Tinh Tinh trông lại khỏe mạnh như vậy?”
Câu này sớm đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là nhất thời chưa tìm được cơ hội.
Ninh Miểu dừng tay một hồi, trong ánh mắt dường như còn có một chút chán ghét, “Cô ta ích kỷ, lại có mẹ rất cưng chiều, có món gì ngon đều cố tình cho cô ta ăn nhiều nhất.”
Trước đây còn đỡ, hai năm nay bố không gửi giền về nhà, trong phút chốc nhà cửa lại rơi vào khốn đốn, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của mẹ thì sẽ chẳng đủ dùng, nhưng cái người được gọi là chị cả đó vẫn vô cùng ích kỉ và bá đạo.
Ninh Yên:... Vu Tinh Tinh có phải là người không vậy, Sao lại nói ra những lời nói dối như thế?
“Thế mà không đánh vỡ đầu cô ta, nhịn giỏi thật đấy.”
Nếu đổi lại là cô thì sớm đã giáng một cái tát xuống rồi, đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào đâu lại muốn có được sự ưu tiên như vậy chứ?
Dương Liễu nấu xong một bát mì mang đến, vừa hay nghe được những lời này liền câu mày lại, “Tiểu Yên, đã là người thì phải biết khoảng dung, giữa tay và chân còn có tình bạn mà…”
Ninh Yên ngẩng cổ lên hỏi, "Sao bà lại dung túng cô ta đến vậy? Lẽ nào bà sớm đã biết cô ta không phải do bà sinh ra sao?"
Cô vừa dứt lời thì đã khiến cho Dương Liễu phải khựng lại, “Không có chuyện đó.”
Nhưng Điều này vẫn không giấu được đôi mắt của Ninh Yên, xem ra bên trong còn có ẩn tình khác.
Cô nhìn thật sâu vào mắt Dương Liễu, “Xem ra là tôi đã đoán đúng rồi, tôi chỉ muốn biết rằng, chuyện mà chúng tôi bị bế nhầm chỉ là sự cố thôi phải không?”
Mấy đứa con nhà họ Ninh đều nhìn về phía batf, Dương Liễu vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Con có ý gì vậy?”
“Vậy sao?” Ninh Yên muốn có được một đáp án.
Dương Liễu cuối cùng cũng phản ứng lại, cảm xúc có chút phức tạp, “Là sự cố, năm 10 tuổi con bé mắc phải bệnh cần truyền máu, lão Ninh phát hiện nhóm máu không đúng, mới biết con bé không phải là do chúng ta sinh ra, chúng ta đã cố tình đi điều tra, nhưng bệnh viện sinh sản năm đó lại không có dữ liệu ghi chép lại, cũng hỏi không được gì.”
Tâm trạng của cô vốn đang tốt, vô cùng nhẹ nhàng và nhẫn nại.
“Không có ghi chép sao?” Ninh Yên cảm thấy vô cùng kì lạ, nhạy bén nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ ở đây.
“Nói là do quản lý sơ xuất, bệnh viện người ta cũng không dễ dàng gì.” Dương Liễu hàm hồ nói thêm một câu, xảy ra chuyện như vậy, bà ấy cũng không đến gây sự với bệnh viện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
Chỉ tiếc là, tính cách như vậy xác định sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống này.
Ninh Yên khẽ nhíu mày, “Vậy từ khi nào mà cô ta biết được chuyện đó? Tại sao lại biết được?”
Lúc này, Dương Liễu cũng có chút mơ hồ, "Ba mẹ vẫn luôn giấu, con bé chưa nói với mẹ lời nào đột nhiên lại chạy đến Vu gia, mẹ...”
Bà ấy buồn đến mức không thể nói tiếp được nữa, dù gì cũng là đứa trẻ do chính tay mình một ngụm sữa một muỗng cháo mà nuôi lớn, cho dù đã biết không phải là con ruột của mình, nhưng vẫn dành cho nó những thứ tốt đẹp nhất.
“Đây vốn là muốn đề phòng bà phá hư chuyện tốt của cô ta, sao có thể nói với bà được?” Ninh Yên vốn không dùng tình cảm để xem xét sự việc, ánh mắt điềm tĩnh đáng sợ. “Không ngờ bà lại không có chút cảm giác nào, thật lòng quan tâm, lại còn yêu thương cô ta đến vậy, dù cho phải khiến con gái ruột của mình chịu ấm ức, cũng muốn cho cô ta ăn no mặc ấm."
Ninh Yên có chút kinh ngạc, “6 mao tiền? Vậy là một tháng 18 phải không?"
Ninh Miểu nghi hoặc một hồi, nhưng lại nghĩ đến việc cô đã giúp được một việc rất lớn, trong nhà cũng còn thức ăn nên không cần hoảng, cũng không giấu diếm cô, “Còn trừ đi phí quản lí, có thể kiếm thêm được 10 đồng, lấy được chứng nhận mua lương thực cùng phiếu gạo có thể mua được 50 cân gạo."
Nhưng nhà họ đông người, thường thì sẽ không đủ ăn, có thể đổi sang cắt còn một phần ba lương thực, hai phần ba còn lại là khoai lang đỏ, nhưng cho dù như vậy cũng không thể cầm cự được đến cuối tháng.
Ninh Yên nhìn cô bé trưởng thành sớm như vậy, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi mà mình thắc mắc trong lòng bấy lâu nay, “Các người gầy như vậy, sao Vu Tinh Tinh trông lại khỏe mạnh như vậy?”
Câu này sớm đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là nhất thời chưa tìm được cơ hội.
Ninh Miểu dừng tay một hồi, trong ánh mắt dường như còn có một chút chán ghét, “Cô ta ích kỷ, lại có mẹ rất cưng chiều, có món gì ngon đều cố tình cho cô ta ăn nhiều nhất.”
Trước đây còn đỡ, hai năm nay bố không gửi giền về nhà, trong phút chốc nhà cửa lại rơi vào khốn đốn, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của mẹ thì sẽ chẳng đủ dùng, nhưng cái người được gọi là chị cả đó vẫn vô cùng ích kỉ và bá đạo.
Ninh Yên:... Vu Tinh Tinh có phải là người không vậy, Sao lại nói ra những lời nói dối như thế?
“Thế mà không đánh vỡ đầu cô ta, nhịn giỏi thật đấy.”
Nếu đổi lại là cô thì sớm đã giáng một cái tát xuống rồi, đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào đâu lại muốn có được sự ưu tiên như vậy chứ?
Dương Liễu nấu xong một bát mì mang đến, vừa hay nghe được những lời này liền câu mày lại, “Tiểu Yên, đã là người thì phải biết khoảng dung, giữa tay và chân còn có tình bạn mà…”
Ninh Yên ngẩng cổ lên hỏi, "Sao bà lại dung túng cô ta đến vậy? Lẽ nào bà sớm đã biết cô ta không phải do bà sinh ra sao?"
Cô vừa dứt lời thì đã khiến cho Dương Liễu phải khựng lại, “Không có chuyện đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Điều này vẫn không giấu được đôi mắt của Ninh Yên, xem ra bên trong còn có ẩn tình khác.
Cô nhìn thật sâu vào mắt Dương Liễu, “Xem ra là tôi đã đoán đúng rồi, tôi chỉ muốn biết rằng, chuyện mà chúng tôi bị bế nhầm chỉ là sự cố thôi phải không?”
Mấy đứa con nhà họ Ninh đều nhìn về phía batf, Dương Liễu vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Con có ý gì vậy?”
“Vậy sao?” Ninh Yên muốn có được một đáp án.
Dương Liễu cuối cùng cũng phản ứng lại, cảm xúc có chút phức tạp, “Là sự cố, năm 10 tuổi con bé mắc phải bệnh cần truyền máu, lão Ninh phát hiện nhóm máu không đúng, mới biết con bé không phải là do chúng ta sinh ra, chúng ta đã cố tình đi điều tra, nhưng bệnh viện sinh sản năm đó lại không có dữ liệu ghi chép lại, cũng hỏi không được gì.”
Tâm trạng của cô vốn đang tốt, vô cùng nhẹ nhàng và nhẫn nại.
“Không có ghi chép sao?” Ninh Yên cảm thấy vô cùng kì lạ, nhạy bén nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ ở đây.
“Nói là do quản lý sơ xuất, bệnh viện người ta cũng không dễ dàng gì.” Dương Liễu hàm hồ nói thêm một câu, xảy ra chuyện như vậy, bà ấy cũng không đến gây sự với bệnh viện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
Chỉ tiếc là, tính cách như vậy xác định sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống này.
Ninh Yên khẽ nhíu mày, “Vậy từ khi nào mà cô ta biết được chuyện đó? Tại sao lại biết được?”
Lúc này, Dương Liễu cũng có chút mơ hồ, "Ba mẹ vẫn luôn giấu, con bé chưa nói với mẹ lời nào đột nhiên lại chạy đến Vu gia, mẹ...”
Bà ấy buồn đến mức không thể nói tiếp được nữa, dù gì cũng là đứa trẻ do chính tay mình một ngụm sữa một muỗng cháo mà nuôi lớn, cho dù đã biết không phải là con ruột của mình, nhưng vẫn dành cho nó những thứ tốt đẹp nhất.
“Đây vốn là muốn đề phòng bà phá hư chuyện tốt của cô ta, sao có thể nói với bà được?” Ninh Yên vốn không dùng tình cảm để xem xét sự việc, ánh mắt điềm tĩnh đáng sợ. “Không ngờ bà lại không có chút cảm giác nào, thật lòng quan tâm, lại còn yêu thương cô ta đến vậy, dù cho phải khiến con gái ruột của mình chịu ấm ức, cũng muốn cho cô ta ăn no mặc ấm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro